Giây phút cuối đời của tử tù thi hành án tiêm thuốc độc đầu tiên tại Nghệ An
Thứ hai, 13/01/2014 13:38

Ngay từ nhỏ, cha bỏ đi, mẹ không đủ khả năng nuôi con nên gã được chuyển vào chùa sinh sống.

Tử tù Lê Văn Tuấn lúc còn sống

Tử tù Lê Văn Tuấn lúc còn sống

Lớn lên, gã từng có ý nghĩ sẽ xuất gia nhưng vì tình duyên hồng trần chưa hết nên lại trở về. Nỗi đau mẹ mất chưa nguôi, gã lại nhận được tin mình bị bệnh nặng. Vì mong muốn có tiền cưới vợ, gã đã ra tay sát hại chính người bạn thân của mình.

Vào chùa hai lần nhưng vẫn chưa hết duyên đời

Lê Văn Tuấn (SN 1980) sinh ra trong một gia đình nghèo ở huyện Diễn Châu, Nghệ An. Ngay từ nhỏ, gã thường xuyên chứng kiến những cuộc cãi vả, đánh nhau giữa cha và mẹ. Khi gã lên năm cũng là lúc cha từ bỏ ba mẹ con, bước theo tình nhân ở Thanh Hóa. Thưở đó, còn quá nhỏ, gã chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra với tổ ấm của mình.

Ở vùng Diễn Châu, thời tiết khắc nghiệt, đôi ba sào ruộng không đủ để nuôi ba con người. Mẹ dứt ruột đưa Tuấn lên chùa gửi với hy vọng con trai sẽ được các sư thầy chăm bẵm tốt. Nhớ mẹ, thương chị, những đêm dài nghe tiếng chuông vang vọng khiến trái tim của gã như rụng rời. Thế nhưng, trẻ thơ dễ xúc động và cũng dễ quên. Không lâu sau, gã làm quen với nhịp sống ở nhà chùa.

Tuấn được các sư sãi dạy nhiều điều về cuộc đời. Gã tụng kinh suốt ngày đêm và giác ngộ dần những giáo lý của đạo phật. Gã từng nghĩ, trong tương lai sẽ xin các sư phụ được nối nghiệp kinh kệ. Tuy nhiên, trong thâm tâm, gã vẫn thường tự hỏi, tại sao cha lại nỡ bỏ ba mẹ con ở lại một mình trong sự đói kém. Nghi vấn này cứ lặp đi lặp lại trong suy nghĩ của gã.

Tám năm trôi qua, gia đình Tuấn vẫn rất khó khăn, nhưng người mẹ thương con, không muốn tình mẫu tử chia lìa nên xin chùa được rước gã về. Gã lại về, chung tay làm nông, phụ giúp mẹ. Gã vẫn giữ được sự hiền lành, ít nói lúc ở chùa. Thế nhưng, trong thâm tâm, những nghi vấn về cha ruột vẫn không thôi day dứt. Đôi ba lần, gã giấu mẹ, bắt xe ra Thanh Hóa tìm cha. Đáp trả khao khát của con trai, người đàn ông này chỉ lạnh lùng xua đuổi. Ê chề, gã lấy cớ sống ở chùa quen nên xin mẹ được quay trở lại chốn tịnh không. Người mẹ thương con nên đồng ý.

Quay trở lại chùa, đôi mắt Tuấn trở nên u uất. Gã sợ chốn hồng trần. Sợ cái nghèo cứ đeo đẳng mẹ và chị gái. Sợ sự vô tâm của cha. Sợ phải đối mặt với những câu hỏi của mình về người thân. Gã từng cầu nguyện, đôi ba năm nữa sẽ khoác lên người chiếc áo tu hành để phục vụ cho nhà chùa trọn cuộc đời còn lại.

Cứ ngỡ Tuấn sẽ tịnh yên với cuộc sống đã chọn, nhưng một biến cố lớn đã xảy ra. Gã đặc biệt chú ý đến một người thiếu nữ mỗi ngày rằm, mồng 1 lại lên chùa cúng bái. Chưa một lần trò chuyện, nhưng gã vẫn mong ngóng cô gái này mỗi ngày lễ. Lắm đêm, gã nằm mơ thấy thiếu nữ. Gã không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Vào một ngày cuối năm 2005, thấy cô gái đến thắp hương, cầu khấn, gã mon men đến gần bắt chuyện. Cô gái cho biết mình buôn bán nhỏ ở chợ. Vì sự sân si trong thương trường nên mỗi dịp lễ lại vào chùa với mong muốn được giảm bớt tội lỗi chốn hồng trần.

Từ ngày đó, cứ độ nửa tháng, Tuấn và cô gái lại trò chuyện vui vẻ trong khuôn viên chùa. Gã cũng dần “trút” hết cuộc đời của mình cho cô nghe. Điều đặc biệt, chính những chi tiết cuộc đời gã đã khiến trái tim xiêu lòng, cô nói lời hẹn ước. Ban đầu, gã vẫn còn nghĩ suy giữa đi, ở với nhà chùa. Thế nhưng, tiếng kinh kệ không hấp dẫn bằng tình cảm lứa đôi, gã quyết định quay về nhà với ước mong sẽ cưới người yêu làm vợ.

Tình cảm giữa Tuấn và thiếu nữ này càng ngày thắm thiết. Bỗng dưng, mẹ gã lâm bệnh nặng. Lòng hiếu thảo vượt lên cả tình cảm trai gái, gã cố chạy chữa cho mẹ. Nhiều lần, người yêu muốn giúp đỡ, nhưng gã nghĩ, chưa cho một danh phận thì không thể để cô vướng bận khổ thân nên khước từ. Thiếu nữ cứ thế âm thầm cùng gã chăm sóc mẹ. Tiền tích lũy bao nhiêu năm không chi trả đủ cho hai năm nằm viện. Cuối cùng, người mẹ trút hơi thở cuối cùng, để lại những giọt nước mắt mặn đắng của đứa con trai.

Trở thành tử tù đơn độc

Trong lúc đau khổ nhất, Tuấn cảm nhận cuộc đời mình vẫn còn may mắn khi còn có người yêu bên cạnh. Cô chính là chỗ dựa tinh thần lớn nhất của gã. Năm 2007, ngày giỗ đầu tiên của mẹ cũng là ngày gã biết được thông tin mình mang bệnh viêm cầu thận mãn tính. Gã nghe bác sĩ bảo để chữa bệnh này cần một số tiền khổng lồ. Tuy nhiên, đối với gã, cái ăn, cái mặc vẫn còn rất khó, lấy đâu ra tiền để chống chọi với bệnh tật.

Chính lúc này, gia đình người yêu chấp nhận cho Tuấn cưới. Khổ thay, gã không đồng xu dính túi, chỉ có căn nhà rách bươm mẹ để lại. Nghĩ đi, suy lại, gã quyết định sang nhà bạn ở xã bên để mượn tiền về lo liệu đám cưới và sẽ làm để trả nợ sau. Hôm đó, bạn gã đi vắng, chỉ có mẹ là bà Trần Thị Hồng ở nhà. Thấy vẻ mặt thiếu sức sống của gã, người phụ nữ này không có chút cảm tình. Bên cạnh đó, gã lại còn gợi chuyện mình sang để mượn tiền bạn nên bà lại càng ghét hơn.

Qua thái độ đón tiếp, Tuấn  nhận ra tình cảm của bà Hồng dành cho mình. Nhưng, vì muốn có tiền cưới vợ, gã vẫn nán lại kể chuyện bệnh tật của mình với mong muốn gợi lòng thương cảm. Bà Hồng nghe xong bảo: “Mày bệnh tật thế, cưới con gái họ làm gì cho khổ. Tao sẽ kể chuyện này lại cho người yêu mày nghe”. Từ trước đến nay, gã vẫn giấu nhẹm chuyện mình bị bệnh vì sợ người yêu bỏ. Nay, bà Hồng lại dọa kể cho vợ sắp cưới nghe nên gã hoảng sợ xen lẫn nỗi tức giận. Gã quát tháo và bị mẹ bạn đuổi.

Trong lúc mâu thuẫn, Tuấn xô bà Hồng ngã. Nạn nhân ngồi dậy hét lớn: “Cứu tôi với, có kẻ muốn giết người”. Hoảng loạn, gã cầm cái rựa để gần đó chém vào phía sau gáy khiến nạn nhân chết ngay tại chỗ. Trước khi bỏ đi, gã không quên giật đôi bông tai rồi bán lấy tiền. Gã bắt xe ra Thanh Hóa tìm cha nhưng bị khước từ gặp mặt. Buồn bã, gã lê xác trở lại huyện Diễn Châu đến xin lỗi người yêu rồi ra công an đầu thú.

Tại cơ quan điều tra, Tuấn khóc như mưa và khai nhận toàn bộ hành vi của mình đã gây ra. Trong hai phiên tòa sơ thẩm và phúc thẩm vào năm 2008, gã luôn ngóng về phía khán phòng với hy vọng tìm được ánh mắt cha ruột và chị gái nhưng đành phải quay lên trong vô vọng. Hai lần gã bị tuyên án tử hình về tội giết người và cướp tài sản. Sau đó, gã nhờ quản giáo viết đơn xin ân giảm lên chủ tịch nước nhưng không được chấp thuận.

Sau hơn 2000 ngày bị tuyên án tử, cuối tháng 10/2013, Tuấn đã được đưa đến phòng thi hành án, nằm trên giường, tự đưa tay cho cán bộ tiêm thuốc độc. Gã ra đi trong sự cô độc, chấm dứt chuỗi ngày dằn vặt, hối hận và chấm dứt cả những hy vọng cha ruột lẫn chị gái đến thăm. Gã nhắm mắt một cách thanh thản.

Theo một cán bộ có mặt lúc thi hành án cho hay, từ ngày vào trại, tử tù này không bao giờ lớn tiếng quậy phá. Gã thường ngồi một mình trong bóng tối, nhìn ra ánh sáng với hy vọng cha và chi gái đến thăm dù chỉ một lần. Tuy nhiên, gần 6 năm trong tù, hai người gã mong ngóng nhất không hề đến, chỉ có hai người vào thăm và số lần cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Người vào thăm Tuấn nhiều nhất là mợ. Trong hai phiên tòa đưa gã ra xét xử, cũng chỉ có một mình người phụ nữ này là người thân đến tham dự. Được biết, vì cuộc sống mưu sinh, cậu của gã phải sang Lào kiếm sống. Khi hay tin đứa cháu bị bắt vì hai tội giết người và cướp tài sản, cậu Tuấn đã nhờ vợ thăm non cháu. Từ đó, đến tháng, mợ lại gửi vào đôi ba gói mì tôm, gói muối, nói đôi lời động viên. Gã bị tuyên án tử trong khoảng giao thời giữa thi hành án tử bằng bắn súng và tiêm thuốc độc nên phải chờ đợi suốt 6 năm ròng. Thời gian quá lâu, cái nghèo đeo đẳng, mợ gã cũng không chờ đợi được nên đã sang Lào theo chồng. Từ đó, gã mất mối liên hệ với người thân.

Vợ “hụt” của Tuấn cũng có vào thăm một lần. Hôm đó, gã khóc rất nhiều, không thôi xin lỗi, đồng thời nhắn gửi: “Cuộc đời anh đến đây là hết. Anh sống trên đời 30 năm, em là người anh yêu đầu tiên và cũng là người cuối cùng. Hai ta có duyên nhưng vô phận thôi thì hẹn lại kiếp sau. Lúc em trở về, hãy tìm hạnh phúc mới cho mình”. Đó cũng là lần duy nhất cô vào thăm gã.

Nhận được ân huệ trước khi thi hành án, Tuấn gửi lời cảm ơn đến những quản giáo đã chăm lo cho mình suốt 6 năm ròng. Sau đó, gã nhờ một cán bộ viết thư cho cha, cho chị và cho người thân để gửi lời xin lỗi mong được thứ tha. Ngoài ra, gã cũng nhờ viết một bức thư thống thiết đến cậu, mợ và nhờ hai người này hương khói bát hương của mẹ mình trong khoảng thời gian còn lại.

Yên Nhiên (CL)

Clip đang được xem nhiều nhất: Thêm clip bạo hành trẻ em gây phẫn nộ: Cha đẻ đánh đập dã man, tung chân đạp con gái nhỏ bay xa 2 mét!

Tag: Lê Văn Tuấn , Tử tù , Tiêm thuốc độc , Nghệ An , Giết người cướp của , Thi hành án bằng tiêm thuốc độc