Đàn bà ích kỷ với nhà chồng, vì đâu?
Thứ năm, 03/01/2013 09:00

Nhà chồng tôi - những người chỉ biết nhận mà không biết cho thì phận dâu con cũng chẳng dở hơi mà lao đầu vào hy sinh tất cả.

Có được mấy ông chồng hy sinh cho nhà vợ mà đòi người vợ phải hy sinh cho nhà chồng? (Ảnh minh họa).

Có được mấy ông chồng hy sinh cho nhà vợ mà đòi người vợ phải hy sinh cho nhà chồng? (Ảnh minh họa).

Hồi trước khi chưa đi lấy chồng, tôi nghe mọi người dọa lấy chồng sợ lắm, trăm thứ lằng ngoằng. Mà loằng ngoằng nhất là phải đương đầu trong cuộc chiến với mẹ chồng, với giặc bên Ngô,… Tóm lại là với cả nhà chồng.

Nghe thì nghe vậy chứ tôi lúc ấy chẳng sợ. Tôi nghĩ đơn giản là nếu hai bên hết lòng vì nhau, coi người thân nhà chồng như người nhà mẹ đẻ thì họ cũng sẽ thương yêu tôi như con. Cuối cùng thì mối quan hệ sẽ ổn thôi.

Ấy thế mà sau 3 năm làm dâu, tôi chẳng thực hiện được tí nào điều tôi từng nghĩ. Xích mích với bên nhà chồng từ to đến nhỏ tôi đều trải qua cả. Thật lòng tôi cũng dần nghiệm ra, đàn bà hầu như ai cũng ích kỷ với nhà chồng hết.

Ngẫm ra, biểu hiện sự ích kỷ với nhà chồng của tôi mấy năm qua cũng nhiều lắm. Chồng tôi là người được ăn học nhiều nhất, kinh tế khá khẩm nhất nên bên nhà chồng rất ỷ lại. Mỗi lần cỗ bàn gì, nhà tôi phải bỏ tiền từ A đến Z. Tiền chăm lo bố mẹ chồng, vợ chồng tôi cũng lo. Tất nhiên, dù vừa là trách nhiệm và nghĩa vụ nhưng tôi nhiều lúc cũng rất khó chịu.

Về mặt tình cảm với bố mẹ và người thân nhà chồng với tôi tuy không đến nỗi người dưng nước lã, nhưng tôi cũng không thể coi họ thân thiết và thoải mái như bố mẹ đẻ mình được. Hay với bố mẹ đẻ, tôi có thể hy sinh mọi thứ mà chẳng thấy tiếc. Nhưng với nhà chồng mỗi khi bỏ ra cái gì trong tôi đều lấn cấn và có sự tính toán thiệt hơn. Thậm chí nhiều lúc tôi làm tất cả chỉ là nghĩa vụ.

Vẫn biết là ích kỷ nhưng tôi thấy sự ích kỷ đó của tôi và đa số chị em đã và đang làm vợ, làm dâu chẳng có gì sai trái. Bởi:

Thứ nhất, nhà chồng chẳng mấy nhà coi dâu là con thực sự nên mình cũng chẳng cần coi họ là ruột thịt.

Hồi đầu mới về nhà chồng, tôi tâm niệm mình chịu thiệt, mình tình cảm trước để họ tình cảm lại. Nhưng nhà chồng tôi thì chẳng đáp lại nhiệt tình đó của tôi tí nào. Họ ra oai, giở giọng dạy bảo, đe nẹt con dâu mới. Tôi cực kỳ ghét kiểu “Dạy dâu từ thuở bơ vơ mới về”. Người với người sống với nhau bằng chữ tình. Nhưng nhà chồng tôi thì lại thích đàn áp để tỏ rõ sự nguy hiểm.

Về mặt tình cảm với bố mẹ và người thân nhà chồng với tôi tuy không đến nỗi người dưng nước lã, nhưng tôi cũng không thể coi họ thân thiết và thoải mái như bố mẹ đẻ mình được. (Ảnh minh họa).

Bố mẹ dù là bố mẹ chồng cũng phải yêu thương, quan tâm, chăm lo cho con cái. Đằng này thì họ chỉ biết đòi hỏi con dâu. Con dâu làm sai thì xỉa xói. Con dâu sống tốt bằng mấy họ cũng không bao giờ để ý, mà chỉ cần sai một điều gì thì nhớ dai lắm. Lúc nào, họ không bằng lòng với con dâu điều gì thì sẵn đào bới lên tạt vào mặt mình. Nhục nhã vô cùng. 

Lúc nào không có mặt mình, họ hàng con cái xúm đông xúm đỏ nói xấu. Trong mắt họ chẳng bao giờ mình là con đẻ thật sự. Phụ nữ chỉ là những ô sin miễn phí dưới cụm từ hoa mỹ “con dâu” của họ mà thôi.

Thứ hai, dù có hy sinh đến mấy, bố mẹ chồng cũng chẳng bao giờ ghi nhận công lao của mình. Họ luôn coi đó là trách nhiệm bắt buộc của con dâu.

Sau 3 năm làm dâu, bố mẹ chồng vẫn lăm le bảo tôi là “Tao chưa thấy mày làm được việc gì ưng ý”. Trong khi đó, 3 năm về đây, tôi đổ bao xương máu cho gia đình chồng. Tiền vợ chồng tôi tiết kiệm mỗi năm hơn 100 triệu cũng phải đổ về cho bố mẹ chồng tôi xây sửa nhà. Đám cưới em chồng, vợ chồng tôi cũng phải đứng ra lo liệu…

Nhà chồng lúc nào cũng nghĩ tiền con họ làm ra phải mang về đưa cho bố mẹ, anh em mới đúng. Còn vợ mà cho bố mẹ đẻ 1 ít, kiểu gì cũng bị chửi “Toàn lấy của nhà đem về mẹ đẻ”. Họ đâu có hiểu nếu không nhờ con dâu vun vén, nhịn ăn tiêu thì còn lâu mới có tiền cho họ đổi đời.

Tôi rất bực với kiểu nhà chồng luôn coi con trai mình là vàng là bạc, con dâu thì chẳng khác gì… cỏ rác. Chả thế mà ngày tôi mới lấy anh xã và cho đến tận bây giờ, anh chị em nhà chồng, họ hàng nhà chồng toàn bảo tôi: “Kiếp trước phải tu mấy kiếp mới lấy được thằng D vừa ngoan, vừa tu chí lại biết kiếm tiền”. Họ đâu có biết, ở trong chăn mới biết chăn có rận. Anh cũng có vô số tật xấu và kiếm tiền còn ít hơn tôi.

Bao nhiêu công lao bỏ ra mà tôi chẳng được ghi nhận. Vì thế nên tôi không ích kỷ với nhà chồng không được. Có họa thần kinh mới đi yêu thương, hy sinh hết mực cho những kẻ khinh rẻ, chẳng coi mình và công sức của mình ra gì.

Thứ ba, có được mấy ông chồng hy sinh cho nhà vợ mà đòi người vợ phải hy sinh cho nhà chồng?

Ông chồng nào cũng tự phong mình làm thuyền trưởng lèo lái gia đình. Và vợ - thuyền phó thì luôn phải nghe theo lệnh thuyền trưởng. Mà lệnh của chồng là gì “Đưa tiền cho bố mẹ anh!”, “Em phải có nghĩa vụ với nhà anh!”, “Mẹ anh là số 1, em phải học tập mẹ!”.

Vâng, nhưng lỡ vợ mà có hỏi đến nhà mẹ đẻ 100 ông thì 99 ông sẽ nói “Gái lấy chồng như bát nước đổ đi!”. Ông chồng nào cũng thực hiện rất chuẩn câu  “dâu con rể khách”.

Bố mẹ vợ thì chẳng bao giờ nghe chồng nhắc là phải hỏi thăm, biếu quà hay quan tâm gì cả. Còn bố mẹ chồng thì chỉ đứt cái móng tay thôi cũng là chuyện lớn. Việt Nam buồn cười thật, đàn ông lấy vợ thì chỉ biết vợ, nhưng đàn bà lấy chồng thì phải lấy cả gia đình chồng. Thử hỏi thế ai mà chịu nổi.

Chúng tôi là phụ nữ, cũng có bố, mẹ sinh ra, cũng được nuôi ăn học đàng hoàng chứ đâu phải từ trên trời rơi xuống. Nên khi các anh coi nhà vợ như vô tình, giống như chúng tôi từ trên trời rơi xuống thì chúng tôi cũng đối xử lại nhà các anh như thế. Đó là quy luật tất yếu thôi!

Thứ tư, phụ nữ là con người, có giới hạn chứ không phải siêu nhân sức lực vô biên mà lo cho nhà chồng từ A đến Z được.

Đàn bà lo cho chồng con đã mệt đứt hơi ra rồi còn hơi sức đâu mà chăm chút từng ly từng tí cho bố mẹ chồng, anh chị em nhà chồng được. Đi làm về hầu cả thằng bé thằng lớn, quay cuồng công việc nhà. Bố mẹ chồng thấy con dâu bận không thương, không giúp con thì thôi. Đằng này lúc nào cũng đòi hỏi.

Phụ nữ ích kỷ nhưng có phải ích kỷ cho mình đâu, tất cả cũng chỉ vun vén cho chồng con. Tiền chồng làm ra mình giữ lại cũng chỉ vì tương lai lo cho con ăn học đàng hoàng, mua cho con cái nhà tử tế. Thời gian có thì cũng phải dạy dỗ, chăm sóc con cái chứ chẳng bao giờ lo được cái gì cho bản thân.

Ấy vậy mà bố mẹ chồng lúc nào cũng cạnh khóe, đòi hỏi. Đòi không được thì lại chửi con dâu bất hiếu. Chả hiểu sao họ người lớn mà cạn nghĩ, ăn chặn của cháu, ghen tị với cả cháu mình. Tôi thật không hiểu được!

Trên đây chỉ là 4 lý do nhỏ mà tôi liệt kê tạm từ chính bản thân. Tôi nghĩ để nói hết các nguyên nhân tại sao đàn bà lại và phải ích kỷ với nhà chồng thì còn dài lắm.

Làm người, trước tiên là phải trân quý nhất chính là bản thân mình. Điều quý giá thứ hai chính là cha mẹ - người sẵn sàng chịu thiệt thòi, sẵn sàng nhường mọi thứ cho mình. Tiếp đó là con cái, máu thịt mình sinh ra. Đó là những người ta phải hết lòng yêu quý, trân trọng, hy sinh…

Còn nhà chồng tôi hay nhà chồng bạn, những người chỉ biết nhận mà không biết cho thì phận dâu con cũng chẳng dở hơi mà lao đầu vào hy sinh tất cả. Vì vậy con dâu ích kỷ với nhà chồng cũng là phải đạo. Người ta cho mình ăn trái đắng thì sao có thể trả quả ngọt được chứ!

Mời bạn đọc gửi bài viết tâm sự, chia sẻ những clip, hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu, hôn nhân đến chuyên mục Yêu và Sống Tương tác bạn đọc. Mọi ý kiến chia sẻ bạn đọc có thể gửi về hòm thư:  banbientap@xahoi.com.vn.

Afamily

Clip đang được xem nhiều nhất: Võ Hoàng Yến vỡ òa xúc động khi biết tin được làm mẹ, tiết lộ từng tránh mặt 'nửa kia' vì lý do tuổi tác

Tag: Mẹ chồng , Nàng dâu , Làm dâu , Lấy chồng , Hôn nhân , Quan hệ vợ chồng , Ly hôn , Tâm sự , Xã hội