Tiền ăn của bố mẹ vợ hàng tháng do tôi trợ cấp. Tiền học của em vợ, tôi cũng chi. Thỉnh thoảng tôi còn phải trả các khoản thua lỗ nhỏ do anh vợ buôn bán ế ẩm.
|
Tôi không biết làm gì để thoát ra khỏi hoàn cảnh này |
Tôi đang là cái “kho” để vợ bòn rút. Đồ gì tôi mang về nhà đều không cánh mà bay. Tiền bạc do tôi làm ra, vợ giữ cả rồi đem về phân chia cho nhà ngoại. Vợ cứ xem tôi như nồi cơm không đáy.
Tôi làm nhân viên kế toán của một ngân hàng thương mại cổ phần ở Hà Nội còn vợ tôi bán hàng mỹ phẩm. Ngày chúng tôi cưới, họ hàng nhà vợ tới dự rất đông. Mọi người đều vỗ vai cháu rể bởi họ nghĩ tôi là kho tiền.
Thực tình tôi chỉ là nhân viên làm công ăn lương dù cho lương có nhỉnh hơn một số ngành nghề khác. Vì hai vợ chồng đều đi làm, lương khá nên cuộc sống của chúng tôi cũng dễ thở hơn. Song, tôi chẳng phải là đại gia và có cuộc sống như bao nhiêu người khác. Oải thay, họ hàng nhà vợ tôi không nghĩ vậy. Họ coi tôi là kho ngân quỹ để tới rút tiền khi túng thiếu.
Một lần đang sắp giờ tan tầm, tôi nghe chuông điện thoại của vợ gọi. Vợ bảo tôi: “Anh chuyển 10 triệu vào số tài khoản này giúp anh trai em nhé. Chốc nữa anh ấy sẽ mang tiền qua chỗ làm trả anh”. Tôi nấn ná không muốn thực hiện giao dịch vì sai nguyên tắc. Vợ tôi cứ liên hồi thúc giục. Tôi đành miễn cưỡng làm theo.
Đợi mãi, hết 5 giờ, 6 giờ, đến 7 giờ tối vẫn không thấy bóng anh vợ đem tiền đến trả. Chị trưởng phòng tôi bắt phải nộp tiền vào quỹ để đóng giao dịch. Tôi tá hỏa liên lạc với vợ. Vợ tôi tỉnh bơ: “Có chục triệu bạc mà anh làm như to lắm. Chắc bác ấy bận việc nên chưa qua kịp. Anh ấy sẽ trả anh sau”.
Cuối cùng, tôi phải gọi điện vay tiền em gái để bù vào tiền vừa gửi. Tôi nuốt nghẹn chờ đợi. Cả năm trời sau, dù tôi giục và đòi gián tiếp nhiều lần mà anh vợ vẫn không trả tiền.
Tiền lương hàng tháng của tôi do vợ giữ. Tôi chỉ được cầm một khoản nhỏ chi tiêu vặt. Những ngày lễ Tết, vợ tôi thường tặng nhà ngoại quà cáp và tiền mặt hậu hĩnh. Còn bố mẹ chồng thì cô ấy chỉ mua vài cân hoa quả gửi về.
Tôi tỏ thái độ không đồng tình với cách cư xử “nhất bên trọng, nhất bên kinh” của vợ. Cô ấy xị mặt khóc lóc: “Anh chỉ biết thương ông bà nội thôi. Bố mẹ tiền tiêu không hết cần gì đến quà của chúng mình. Nhà ông bà ngoại thì còn dì út ăn học nên cho thêm một chút”.
Thực tình, 8 năm là vợ chồng, cô ấy luôn tìm cách mang mọi thứ về nhà ngoại. Nhiều chiếc áo sơ mi tôi mới mặc được hơn một tháng, em cũng đem áo đó về cho anh trai dùng. Câu cửa miệng biện minh của em mỗi khi mang đồ của chồng cho người nhà bên ngoại là: “Đồ xịn mà cũ cũng giống hàng fake lắm”.

Tôi muốn tiết kiệm để xây nhà vì 2 con tôi giờ cùng đã lớn
Chiếc máy giặt mua hơn chục triệu mới dùng được nửa năm, vợ tôi cũng bất ngờ mang về nhà ngoại vì “em thương bố mẹ già mà phải giặt tay”. Chiếc bình nước nóng do bố mẹ tôi tặng ngày cưới, em cũng mang về cho bố mẹ đẻ. Em gái tôi vừa nói đùa vừa nói thật: “Cái gì mà không dính vào người anh y rằng chị dâu vác về nhà ngoại hết”. Tôi cười trừ chẳng nói được lời nào.
Tiền ăn của bố mẹ vợ hàng tháng do tôi trợ cấp. Tiền học đại học của em vợ, tôi cũng chi. Thậm chí, thỉnh thoảng tôi còn phải trả các khoản thua lỗ nhỏ do anh vợ buôn bán ế ẩm. Tôi như cái máy in ra tiền chu cấp cho mọi khoản trong gia đình nhà vợ.
Tệ hơn, thu nhập của tôi còn phải gánh vác thêm cho cả họ hàng nhà vợ. Lúc thì ông chú vợ chạy qua vay dăm ba triệu mà không nói ngày trả. Lúc lại bà dì xin tiền để nuôi con ăn học. Vợ tôi cứ thản nhiên đưa tiền cho họ hàng vay mượn mà chẳng bao giờ hỏi ý kiến tôi.
Nhiều lúc chưa đến tháng lấy lương, tôi còn phải vay nóng của đồng nghiệp để đưa cho vợ mang về nhà ngoại. Tôi ngại mặt lắm nhưng nếu không gửi về, vợ lại chì chiết tôi ích kỷ, so đo.
Nhiều lúc cô ấy còn nói bóng gió: “Anh không lo nổi vài khoản lặt vặt cho nhà ngoại thì để em đi kiếm việc hay kiếm đại gia bao”. Tôi biết, cô ấy sẽ làm thật. Bởi vì tuy có 2 con nhưng vợ tôi vẫn sắc nước hương trời. Nhiều người đàn ông vẫn đeo đuổi theo cô ấy. Tôi thương con còn nhỏ nên đành nhẫn nhịn nhìn vợ vác của về nhà ngoại.
Tôi kể ra chuyện gia đình mình nhiều người sẽ nghĩ tôi xấu tính, nhỏ nhen với gia đình bố mẹ vợ, nhưng thực sự tôi rất ức chế. Hiện, vợ chồng tôi vẫn ở trong căn nhà mái bằng đang xuống cấp. Đồ đạc trong nhà rất ít và không có nhiều tiện nghi hiện đại. Tôi muốn dành dụm tiền để xây một ngôi nhà mới khang trang vì 2 con tôi cũng đã lớn.
Với lại, tôi đi làm để lo cho cuộc sống của vợ con chứ không phải cho vợ đem mọi thứ về nhà ngoại. Tôi nên làm gì trong hoàn cảnh này?
Nhẫn cầu hôn Tension: Lựa chọn tinh tế cho ngày cầu hôn rực rỡ
Khám phá dịch vụ viết luận án tiến sĩ uy tín tại Tri Thức Cộng Đồng
MacBook Pro M5 xử lý dựng video 4K/8K có mạnh không? Benchmark dành cho editor
TP.HCM siết nợ lương, nợ bảo hiểm trước Tết Bính Ngọ 2026
Bộ Nội vụ đề xuất nghỉ Tết Dương lịch 2026 kéo dài 4 ngày
Thị trường xe Thanh Hóa 11 tháng năm 2025: Nhu cầu vận tải tăng trưởng mạnh, xe tải tiếp tục giữ vai trò chủ lực
-
Phơi bày màn kịch giả chết của người đàn bà trục lợi bảo hiểm
-
Hà Nội chi hơn 574 tỷ đồng tặng quà người có công dịp Tết Nguyên đán Bính Ngọ
-
Ông Johnathan Hạnh Nguyễn được đề nghị tặng danh hiệu Anh hùng Lao động
-
Hà Nội: Người bị thu hồi đất được ưu tiên mua nhà ở xã hội không cần bốc thăm
-
Cảnh sát giao thông mở cao điểm, kiểm tra nồng độ cồn dịp Tết Nguyên đán Bính Ngọ
-
Chậm cấp bằng, Đại học Kinh tế Quốc dân phải bồi thường cho cựu sinh viên 87 triệu đồng
-
Khởi tố đối tượng lái ô tô tông chết người ở Tây Ninh
-
Xe kinh doanh vận tải không bắt buộc phải lắp ghế an toàn cho trẻ em