Nếu ra đi anh trách tôi là kẻ vô trách nhiệm, nhưng còn ở lại tôi đang tàn nhẫn với bản thân mình.
Giữa tình yêu và tình bạn có ranh giới thật mong manh |
Cầm bao thư trên tay, đứng trước gương cân chỉnh trang phục... tôi phát hiện nước mắt mình đang rơi mặn cả môi! Tôi chưa bao giờ dám khóc thành lời, người ta hay nói tôi là đứa con gái mạnh mẽ và bản lĩnh...
Tôi không đẹp, cũng không quá tài năng, tôi tự biết điều đó. Bạn bè bảo tôi cười có duyên, nói chuyện ngọt ngào, dễ thương... Thế thôi! Tôi gặp anh như một định mệnh, sinh ra là phải thế. Anh là đồng nghiệp, là bạn thân, là anh trai, là người mà tôi tin tưởng nhất. Biết nhau hơn 1 năm, không quá lâu, nhưng cũng đủ thời gian để hiểu một người. Tôi yêu anh trong lặng lẽ, yêu với thứ tình cảm nhẹ nhàng mà tôi cũng chẳng nhận ra. Ngày anh đám cưới, tôi đã đi rước dâu cùng anh, 3 giờ sáng xuất phát thì 1 giờ sáng anh chở tôi đi trang điểm. Ngồi sau lưng anh tôi có một cảm giác mơ hồ, tự dưng nghe tim nhói đau, tự dưng cảm nhận được rằng tôi sắp mất anh rồi... Chỉ là một cảm giác thoáng qua thôi, tôi chẳng biết buồn. Đến khi người ta nắm tay anh bước qua trước mặt, tôi đau lòng... tim tôi quặn lại, chụp hình cùng vợ chồng anh, tôi cười rất tươi nhưng mắt rưng rưng... Tôi cố nhìn thật rõ cô dâu của anh, nhìn xem người ta có xứng với anh không, có đủ sức chăm lo cho anh đến cuối đời, có làm anh hạnh phúc được không? Với tôi, tình cảm dành cho anh chỉ có thế!
... Một tuần sau đó anh không đi làm, cũng đúng một tuần tôi mất ngủ, tôi hoang mang... tôi nhớ anh... và rồi tôi thấy ghét mình. Tôi thấy bản thân mình mâu thuẫn, ngu ngốc, khi đã đánh mất rồi mới biết mình yêu. Một ngày trôi qua là một ngày vết thương trong lòng tôi lại sâu thêm, tôi đã cố gắng quên anh, cố xóa anh ra khỏi trái tim mình... Tôi và anh chỉ có thể là anh - em, ngày chúng tôi quen nhau, anh đã có bạn gái. Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng có một lúc nào đó anh lại trở nên quá quan trọng với mình.
Một núi công việc đổ lên đầu tôi, tôi miệt mài, không kể ngày đêm... cứ ngỡ mình đã quên rồi! Lúc tôi căng thẳng, sắp phát điên, anh lại xuất hiện, giải tỏa cho tôi. Gặp anh, tôi vui, lúc nào cũng thế. Anh đem lại sự yên bình và ấm áp! Tôi nói với mình, nhắc nhở mình: Đừng để anh nhận ra, phải giữ tình cảm anh - em này tốt đẹp...
Tôi yêu anh, tôi không biết, anh không biết nhưng cả thế giới biết. Người ta hiểu được từ ánh mắt tôi nhìn anh, từ sự chu đáo đặc biệt với anh, từ cái quan tâm nhỏ nhặt nhất của một người con gái, từ sự thay đổi của tôi từ ngày anh đám cưới, từ gương mặt biến sắc của tôi khi xem hình cưới của anh... Và rồi bí mật đó cũng bị anh phát hiện. Chúng tôi đều im lặng... đó là câu trả lời hay ho nhất cho một bài toán không lời giải.
Yêu anh âm thầm nên tôi cũng sẽ quên anh bằng cách đó (Ảnh minh họa)
Qua biết bao sóng gió, tình cảm anh - em chúng tôi gắn bó hơn rất nhiều. Tôi trân trọng nên tôi luôn luôn yêu quý và gìn giữ, anh thương tôi, anh thương sự chân tình ngu ngốc của tôi nên lúc nào cũng che chở và bảo vệ tôi. Cha tôi bệnh khi tôi xa nhà, tôi bàng hoàng nghe tin... lần đầu tiên tôi điện thoại cho anh và khóc. Những ngày khó khăn đó tôi mới biết mình đã yêu anh bao nhiêu, đã cần anh như thế nào... Tôi sợ một ngày sẽ không còn anh nữa.
... Công ty chúng tôi hoạt động không thuận lợi, chúng tôi lại càng sát cánh bên nhau, cùng tiến cùng lùi. Nhưng giữa tình yêu và tình bạn luôn có một cái ranh giới mong manh. Tôi và anh đi công tác, rất xa... lần đầu tiên tôi đi xa cùng anh, chỉ tôi và anh, đến giờ này tôi cũng không biết đó là ý trời hay anh muốn vậy và cố tình như vậy. Tôi là nhân viên, tôi không có quyền lựa chọn. Tôi ngồi sau lưng anh, tôi cảm nhận được rằng anh rất gần mình nhưng không phải của mình, một chút nhói đau lại hiện hữu trong tôi... Tôi đã ôm anh, rất chặt... ôm một người bạn thân, một người anh trai, một người tôi yêu bấy lâu mà không thể nói. Nước mắt của tôi đã rơi trên lưng anh. Anh tưởng tôi ngủ gật anh trách tôi ham vui xem euro đến gần sáng, nhưng anh vẫn để tôi ngủ yên như thế gần 2 tiếng đồng hồ...
Khi biết tôi có tình cảm với anh, dù tôi và anh chẳng làm gì sai nhưng rất nhiều người đã báo trước với tôi một tương lai không tốt, họ bắt đầu dùng một ánh mắt khác để nhìn tôi. Tôi bắt đầu lo sợ, tôi không sợ miệng lưỡi thế gian, nhưng tôi sợ bản thân mình.
Để rồi hôm nay, khi anh vừa bước lên xe về quê thăm vợ, tôi cầm lá đơn nghỉ việc trên tay và ra đi trong âm thầm... Tôi sợ nhìn thấy anh thì mình sẽ đổi ý, tôi sợ tất cả những lời mà anh sắp nói với tôi, tôi sợ anh nhìn thấy nước mắt tôi rơi vì tôi không bước qua được cái thử thách quá lớn này. Ở bên anh càng lâu tôi lại càng đau, đau đến sắp ngã rồi, không thể cố nén được nữa. Anh điện thoại bảo tôi nên suy nghĩ lại, đừng đi lúc này vì công ty đang cần tôi, có nhiều việc để tôi làm...
Nếu ra đi anh trách tôi là kẻ vô trách nhiệm, nhưng còn ở lại tôi đang tàn nhẫn với bản thân mình, và cả anh nữa... Tôi không thể cố sống trong cái vỏ giả tạo đó được. Tôi biết chắc chắn tôi sẽ làm anh xao động. Gia đình anh lúc này có nhiều chuyện không vui tôi không muốn mình làm ảnh hưởng anh thêm nữa. Tôi lại càng không thể là một đứa em gái ngoan của anh, vì tình cảm trong tôi đã đi lạc đường rồi, không quay lại được.
Không có hạnh phúc nào dành cho kẻ thứ ba... Tôi biết, tôi chấp nhận. Tôi yêu anh âm thầm nên tôi cũng sẽ quên anh bằng cách đó. Cầu mong anh sống bình yên và hạnh phúc!
- Con gái MC Quyền Linh trả lời nghi vấn thẩm mỹ ở tuổi 16
- Cô gái chi hơn 4 tỷ cho 25 cuộc phẫu thuật thẩm mỹ tiết lộ những bức ảnh chưa chỉnh sửa trong quá khứ, lột xác đến ngỡ ngàng
- Tìm kiếm nhiều khách hàng, công ty truyền thông Jun88 tuyển dụng nhân viên SEO
- Bán nhà, cõng mẹ bị liệt đi du lịch khắp đất nước
- Thời điểm không khí lạnh mạnh nhất của mùa đông năm nay diễn ra khi nào?
- Soi profile của Hoa hậu Thanh Thủy - Miss International 2024: Học thức đỉnh cao, tài sắc vẹn toàn
- Lương hưu cao nhất Việt Nam hiện nay là bao nhiêu?
- Trùm giang hồ 'Bình Kiểm' lên kế hoạch bắt cóc ca sĩ, người mẫu
- 5 cái tên bị luật cấm đặt khai sinh ở Việt Nam, đó là tên nào?
- Tại sao vàng giảm giá khi ông Donald Trump đắc cử Tổng thống Mỹ?
- Tỉnh nào có tuổi thọ thấp nhất Việt Nam?
- Vụ rơi máy bay quân sự tại Bình Định: 2 phi công thoát nạn thế nào?