Có nhiều lúc, im lặng để thời gian lặng lẽ trôi qua, im lặng rồi yêu nhau sẽ trở về với nhau. Nhưng có những lúc, im lặng để rồi... ta lạc mất nhau lúc nào không hay.
Sự im lặng liệu có khiến 2 người lạc mất nhau (ảnh minh họa) |
Anh nhớ không, ngày mà em nhận lời yêu anh, con bé ngốc nghếch ấy đã viết 10 điều em thích ở anh... Trong 10 điều đó, em thích nhất ở anh là có một trái tim nồng nhiệt. Ấy vậy mà chính những điều do em tự viết ra đó đang làm em nuối tiếc mỗi ngày... Anh thay đổi, chỉ mới đây thôi anh đã không còn là anh của trước kia nữa...
Em thật sự nhớ Anh (AB) lúc trước...
Là người luôn nhẹ nhàng, dịu dàng, luôn quan tâm, chăm sóc cho em từng chút một. Lúc thì nhắc nhở em ăn cơm đúng giờ, nhớ uống nước đủ, uống thuốc, ăn cam khi bị ốm. Dặn dò em mua loại thuốc này, thuốc kia, cách vắt cam (anh sợ em không biết những điều cơ bản đó). Em đi đâu xa một chút là nhắc em lúc nào xe chạy, lúc nào sắp tới nơi thì cho anh hay. Còn bây giờ, cơm nước em không ai nhắc nhở. Em đi đi về về đường xa, mỏi mệt anh cũng chẳng hỏi han. Em có cố tình về đến nơi không cho anh biết anh cũng chẳng buồn sốt sắng. AB luôn lo lắng từng li từng tí cho em đâu rồi?
Là người luôn nói nhớ em, thương em mỗi ngày. Anh không biết khi yêu xa thì đó là những lời an ủi, động viên, để người chờ đợi vững tin mà tiếp tục hay sao? Anh quên hay anh đã thôi nhớ em mỗi ngày? AB là người mà lúc trước, sau khi chơi cả ngày ở nhà em, vừa mới đi ra khỏi cổng được 5 phút là dừng xe lại nhắn tin cho em ngay "Anh chẳng muốn xa MC chút nào". Là người thỉnh thoảng mới về thăm gia đình mà tối về là không ngủ được vì "anh đang ngơ ngẩn nhớ MC", là người đang làm việc cũng chợt nhắn tin "Anh nhớ em lắm, MC à", "Làm sao để chúng mình mãi bên nhau, MC nhỉ?"...Những lời yêu thương đó cứ nhạt dần, nhạt dần và dường như mất hẳn...
Là người mà mỗi lần em viết gì trên Facebook anh đều comment thật dài, có lúc bạn bè 2 đứa nhảy vào nói hai người này sến quá, tắt chế độ follow để khỏi phải đọc những lời "sến súa" của hai đứa mình... Em (dù có chút xấu hổ) vẫn hạnh phúc biết bao vì anh đặc biệt, anh dám thổ lộ tình cảm, dám nói lời yêu thương mà không ngại ngần gì... Mỗi lần đi bộ, anh đều nắm chặt tay em để dẫn lối em đi... Em nhớ rạp chiếu phim, em nhớ hội chợ ẩm thực ở BP... em nhớ khoảnh khắc anh nắm chặt tay em, che chở cho em giữa đám đông náo loạn...
Là người luôn chúc em ăn ngon, ngủ ngon, luôn là người nhắn tin cuối cùng và tắt máy sau em. Anh luôn kết thúc cuộc trò chuyện nửa đêm bằng câu nói quen thuộc: "MC à, anh nhớ/yêu em nhiều lắm. MC ngủ ngon nhé", đến nỗi mà, mỗi lần chỉ cần nghe anh nói: "MC à, em có nghe rõ không ta...", là em sẽ biết ngay anh sẽ nói nhớ em, rằng em sẽ biết anh không thức nổi nữa rồi... Em sẽ tha cho anh đi ngủ...
Em có thói quen block những tin nhắn yêu thương anh gửi. Mỗi đêm trước khi đi ngủ em đều chọn ra những tin nhắn mình thích, rồi block lại. Gần đây, em chẳng tìm thấy để lưu chúng nữa. Giờ đọc lại những tin nhắn ngày trước, em mới thấy có một thời (không phải quá lâu rồi đâu), anh đã từng yêu em tha thiết như thế nào...
Anh nói rằng anh bận, anh mệt, em vẫn thông cảm cho anh mà. Em đã thôi đòi hỏi tối nào anh cũng phải nói chuyện điện thoại với em tới 12h đêm, đã thôi những lần bắt anh thức cùng (em vốn khó ngủ), để rồi anh phải dụ dỗ, phải hát ru, đọc truyện đêm khuya... để năn nỉ em đi ngủ.
Anh trách em sao suy nghĩ quá nhiều, nhưng có bao giờ anh thấy mình thay đổi? Chúng ta không dễ để đến được với nhau, sao anh không biết giữ gìn mà buông tay nhanh quá vậy? Dù anh biết con gái yêu xa sẽ rất thiệt thòi, sao anh không là AB của ngày trước, an ủi, động viên để em thêm tin tưởng?
Bởi phút giận dỗi mà em đã trách anh, em nói 2 tháng tới em sẽ không làm phiền anh nữa (2 tháng mà trước đây anh từng nói anh cần nó để hoàn thành một số mục tiêu gấp gáp), em sẽ thôi suy nghĩ nhiều, sẽ tập trung vào công việc và luận văn cao học... Chỉ vì câu nói ấy mà anh im lặng suốt mấy ngày dài, không hề liên lạc...
Có rất nhiều lý do để giải thích cho điều đó nhưng em hy vọng anh không phải mệt đến nỗi, bận đến nỗi không thể gọi cho em. Em cũng hy vọng không phải em làm anh mệt mỏi, khó xử, chán chường đến nỗi không muốn gọi lại cho em. Và em càng hy vọng không phải sự xuất hiện của cô gái nào đó khiến anh không cần em nữa...
Nhưng dù là im lặng vì lí do nào đi chăng nữa thì đó vẫn là một sự im lặng khiến em đau lòng và lo lắng. Em nói rằng em sẽ tập trung vào công việc nhưng em chẳng làm được gì. Em muốn nổi loạn, em vốn ổn với cuộc sống một mình bao lâu nay nhưng giờ em sợ căn phòng chỉ có mình em. Đã bao lần em toan cầm điện thoại gọi cho anh nhưng rồi dặn lòng mình dừng lại. Bởi lẽ, nếu em gọi anh trước thì mãi mãi anh chẳng thể nào hiểu được sự thay đổi của bản thân mình đã khiến em buồn như thế nào., anh sẽ mãi mãi trách em là người sai, sẽ mãi mãi chẳng biết được lỗi của mình, mãi mãi chẳng thể thay đổi, và nếu tiếp tục, một ngày nào đó em sẽ lại trách anh hờ hững, anh thay đổi, anh vô tình....
Nhưng em cũng sợ, nếu cả em và anh cùng im lặng, có khi nào mình sẽ... lạc mất nhau?
Em đang chờ, còn anh, anh có đang chờ cuộc gọi từ em?
Clip đang được xem nhiều nhất: Võ Hoàng Yến vỡ òa xúc động khi biết tin được làm mẹ, tiết lộ từng tránh mặt 'nửa kia' vì lý do tuổi tác
- Con gái MC Quyền Linh trả lời nghi vấn thẩm mỹ ở tuổi 16
- Cô gái chi hơn 4 tỷ cho 25 cuộc phẫu thuật thẩm mỹ tiết lộ những bức ảnh chưa chỉnh sửa trong quá khứ, lột xác đến ngỡ ngàng
- Tìm kiếm nhiều khách hàng, công ty truyền thông Jun88 tuyển dụng nhân viên SEO
- Bán nhà, cõng mẹ bị liệt đi du lịch khắp đất nước
- Thời điểm không khí lạnh mạnh nhất của mùa đông năm nay diễn ra khi nào?
- Soi profile của Hoa hậu Thanh Thủy - Miss International 2024: Học thức đỉnh cao, tài sắc vẹn toàn
- Lương hưu cao nhất Việt Nam hiện nay là bao nhiêu?
- Trùm giang hồ 'Bình Kiểm' lên kế hoạch bắt cóc ca sĩ, người mẫu
- 5 cái tên bị luật cấm đặt khai sinh ở Việt Nam, đó là tên nào?
- Tại sao vàng giảm giá khi ông Donald Trump đắc cử Tổng thống Mỹ?
- Tỉnh nào có tuổi thọ thấp nhất Việt Nam?
- Vụ rơi máy bay quân sự tại Bình Định: 2 phi công thoát nạn thế nào?