Giữa cái nắng trưa hè oi ả hơn của miền Trung, trong ngôi nhà nhỏ thấp tè chật hẹp càng tăng thêm không khí ngột ngạt. Trên chiếc phản, tài sản đáng giá nhất của gia đình được kê bằng mấy miếng ván gỗ dừa ghép lại, chị Âu, vợ anh Ngô Văn Kiểm (SN 1971) đang nằm bất động. Thoáng nghe có người lạ vào nhà, chị cố gượng chút sức lực yếu đuối còn lại của thân thể tiều tụy, quay đầu sang nhìn khách với ánh mắt vô hồn, giọng ú ớ trong chuổi âm thanh khàn khàn đứt quãng như chào chúng tôi rồi đôi mắt thẩn thờ ấy từ từ nhắm lại trong nỗi đau buồn tuyệt vọng.
Trở lại những năm tháng rong ruổi theo tàu cá làm công trên biển anh Kiểm gặp chị Âu, một cô gái mồ côi chuyên gánh cá thuê ở cảng cá Ba Ngòi (Cam Ranh, Khánh hòa). Anh chị gặp nhau như một duyên phận hẹn trước, rồi thương nhau rồi nên duyên chồng vợ. Anh chị đưa nhau về quê ra mắt cha mẹ, bà con bè bạn xóm làng bằng một nghi lễ đạm bạc đơn giản.
Sau ngày cưới, do hoàn cảnh gia đình vốn dĩ nghèo rớt mùng tơi nên anh chị xin cha mẹ nới thêm mái hiên ra sau nhà ở tạm. Anh Kiểm tiếp tục đi biển, chị ở nhà, bà con trong vùng ai thuê việc gì chị đều nhận làm. Hai vợ chồng chí thú cố gắng làm ăn dành dụm cốt là để sau này tìm nơi ở mới và lo cho con cái. Thế nhưng, từ sau khi 4 đứa con anh chị lần lượt nối tiếp nhau ra đời, cháu lớn nhất sinh năm 2001, cháu nhỏ nhất sinh năm 2008.
Anh Kiểm sức khỏe yếu hàng ngày mưu sinh bằng nghề đào bắt trùn biển (Hải Sâm) ở đầm mỗi khi thủy triều rút
Cái nghèo đói bắt đầu bám riết số phận vợ chồng anh tư đó như một định mệnh khắc nghiệt đã an bài. Năm 2005 trong một lần kéo lưới trên biển anh bị trượt chân cả thân người đập mạnh vào thành hầm cá gây chấn thương cột sống phải đành từ giả nghề. Trở về nhà, anh không thể làm được việc nặng, mọi công việc thường ngày trong gia đình từ việc đi làm thuê đến chăm lo dạy bảo các con đều do một tay chị Âu tảo tần sớm hôm gánh vác.
Nhìn vợ và con trai lớn cực khổ làm việc, anh bắt đầu theo mọi người trong xóm hàng đêm ra ven đầm và bờ bãi ở nơi cửa sông chờ con nước thủy triều rút để tìm mà đào trùn biển (Hải Sâm) bán giúp thêm mắm muối cho gia đình. “Ban đầu do vết thương cột sống chưa bình phục, mà công việc thì phải luôn khom người dán mắt dưới mặt cát để tìm kiếm, phải nhanh nhạy mới phát hiện được hang trùn nên có khi vất vã hàng đêm quần đảo đi hàng chục cây số mà không kiếm được lạng nào… Lúc đó, vết thương cũ luôn nhói lên từng hồi nhưng vì vợ con, gia đình tôi phải gắng gượng” anh Kiểm tâm sự.
12 tuổi nhưng em Hữu phải thay mẹ lo cho các em và chăm sóc mẹ luôn
Nhờ chịu khó nên thu nhập từ việc đào bán trùn biển của anh ngày một khá lên. Tuy không giúp thoát nghèo nhưng cũng giúp cho cuộc sống sinh hoạt của gia đình đỡ đi phần nào khốn khó, thiếu trước, hụt sau. Những tưởng như thế cuộc sống sẽ dần cải thiện dần nhưng ai ngờ tai ương cứ đeo bám mãi phận nghèo.
Giữa năm 2011 trong lúc đang đi chặt thuê Lác, chị Âu bất ngờ ngã sấp trên ruộng, khi bà con phát hiện đưa đi cấp cứu thì chị đã rơi vào trình trạng hôn mê. Sau khi vay mượn được ít tiền, anh Kiểm gửi các con lại cho ông bà và hàng xóm trông coi dùm đưa vợ vào bệnh viện đa khoa tỉnh Bình Định chữa trị. Tại đây, các bác sĩ kết luận chị Âu bị đột quỵ tổn thương trong bán cầu đại não, nếu không can thiệp kịp thời có thể gây biến chứng: liệt đối bên, khởi đầu là liệt mềm, dần dần diễn tiến đến liệt cứng; giảm cảm giác đối bên; giảm thị lực cùng bên; nói khó.
Bữa cơm đạm bạc rau muống luộc đen vì hơi khói của 4 đứa trẻ nheo nhóc đang tuổi ăn tuổi học
Sau gần 1 tháng điều trị, bệnh tình chị Âu không những thuyên giảm mà bắt đầu biến chứng nặng: giọng nói lắp bắp không rõ ràng, đôi chân không còn cử động theo phản xạ tự nhiên được nửa. Các bác sĩ gợi ý cho gia đình chuyển chị Âu vào bệnh viện chuyên khoa tâm thần Khánh Hòa để chữa trị. Nhưng ngặt nỗi, nhà quá nghèo không còn biết mượn ai được tiền nữa để chạy chữa cho vợ, phần thì các con ở nhà nheo nhóc do thiếu ăn, thiếu uống và sự cưu mang chăm sóc của cha mẹ. Anh đành ngậm ngùi trong tuyệt vọng đưa vợ về nhà điều trị thuốc nam.
Đến nay, để lo tiền thuốc thang cho vợ anh phải vay mượn bà con trong xóm số tiền cả chục triệu đồng nhưng không còn khả năng chi trả.
Giờ đây chị như người tàn phế, nằm bẹp trên chiếc phản gỗ thô cứng, đôi chân bây giờ gần như bất động hoàn toàn… mọi công việc lo cho mẹ và các em hàng ngày đều do đứa con trai đầu của anh chị là cháu Ngô Văn Hữu (2001) xoay xở cáng đáng. Còn anh Kiểm, gắng lao động kiếm sống suốt cả ngày lẫn đêm ngoài bờ bãi. Với nét mặt khắc khổ, già đi trước tuổi anh mủi lòng chia sẻ: “Nghề này trước đây ít người làm nên thu nhập hàng ngày cũng đủ trang trải cho gia đình nay nhiều người đổ xô vào khai thác nên có cố gắng lắm ngày đêm cũng chỉ kiếm được từ 80 đến 100 ngàn, vậy sao lo nổi hả các anh…”.
Bữa ăn của người mẹ và mấy đứa trẻ còn kham khổ huống gì mơ ước đến tiền thuốc thang chữa trị
Anh Trần Thanh Hải, một người hàng xóm tâm sự: “Gia đình nhà anh Kiểm là một trong những hộ nghèo truyền kiếp nhất ở vùng này. Không hiểu làm sao mà nhà ấy gặp hết tai ương này đến tai ương nọ. Không biết rồi đây lấy hoàn cảnh gia đình anh sẽ như thế nào khi vợ nằm liệt giường, 4 đứa nhỏ còn ăn học”.
Ông Trần Văn Tiện Phó chủ tịch UBND xã Tam Quan Bắc chia sẻ: “Vợ chồng anh Kiểm là hộ nghèo, hoàn cảnh gia đình hoàn cảnh bất hạnh, rất khó khăn. Chính quyền địa phương cũng rất quan tâm, cấp đất ở vận động bà con hỗ trợ ngày công chứ xã kinh phí hạn hẹp nên chỉ hỗ trợ một phần nhỏ nào trong điều kiện cho phép và tình người. Vào dịp lễ tết, chúng tôi thường xuyên thăm hỏi, động viên gia đình chứ không thể giúp gì được nhiều hơn được. Qua đây rất mong cơ bản báo đài nhất là bạn đọc báo Dân trí nhà hảo tâm quan tâm giúp đỡ hoàn cảnh gia đình chị Âu và các cháu vượt qua khó khăn này”.
Mọi đóng góp hảo tâm xin gửi về:
Chị Đinh Thị Quỳnh Ngọc Bích Âu (29 tuổi, ở xóm 1, thôn Công Thạnh xã Tam Quan Bắc, Huyện Hoài Nhơn, tỉnh Bình Định).
ĐT: 01697-012-682 (anh Ngô Văn Kiểm - chồng chị Âu)