Tôi có những chuyện đau khổ định chôn sâu trong lòng nhưng giờ thấy mệt mỏi quá và khi đọc được chuyện của những người đồng cảnh, tôi quyết định gửi dòng tâm sự này. Tôi mong các bạn chia sẻ với tôi chuyện mà tôi không thể nói cùng ai trong gia đình, bạn bè và những người thân thiết nhất.
Tôi là một cô gái trầm cảm, sinh ra và lớn lên ở vùng quê nghèo. Vì lòng quyết tâm vươn lên, tôi đã rời làng quê đến Sài Gòn lập nghiệp. Rồi những giông tố cuộc đời dần đến với tôi và tôi từng bước vượt qua. Tôi đi làm và yêu một người nhưng lại chia tay trong đau khổ. Những lúc buồn, tôi nhận được sự quan tâm của một chị làm cùng và chị đã yêu tôi. Tôi cũng yêu lại. Những tháng ngày hạnh phúc đó kéo dài hơn 6 năm trời, cũng có những lúc đau khổ, những niềm vui và những nỗi buồn. Tôi vượt qua cả vì tôi yêu chị nhiều lắm.
Rồi một ngày khi gặp người con gái khác, chị lại chạy theo cảm xúc riêng của mình, bỏ tôi với những giọt nước mắt. Những lúc chị vui nhất cũng là khi tôi đau nhiều nhất. Những ngày tháng đó thật đau khổ với tôi khi chị nói: "Hình như chị đã yêu một người và còn yêu rất nhiều nữa". Tôi khóc và đau khổ như một người điên. Tôi đã cố gắng và cố gắng quên mọi việc, có phải chị đang nhẫn tâm với tôi không?
Ngày xưa, chính chị là người tìm đến với tôi và giờ chính chị là người ra đi. Tại sao vậy chứ? Tôi biết trách ai? Trách chị, trách người phụ nữ kia hay trách chính mình? Thời gian buồn này, tôi đã tìm đến một người anh nuôi trước đó cũng yêu tôi nhưng giờ anh ấy đã có gia đình. Có phải tôi đang lợi dụng tình cảm của anh ấy để quên mọi chuyện không? Tôi đang tiếp tục sai lầm nữa đúng không?
Giờ tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi vẫn còn yêu chị ấy và biết trong lòng chị vẫn còn tình cảm với tôi. Những ngày qua, tôi biết chị cũng khổ tâm lắm vì chị đã yêu hai người phụ nữ. Tôi đau lắm nhưng cảm giác không còn như xưa nữa khi chị nhắn tin: "Thật sự tôi không muốn mất em, sao tim tôi nhiều ngăn quá khiến tôi đau lắm". Tôi phải làm sao để giải thoát được mình đây?
Còn nhiều việc đang chờ tôi phía trước mà đầu óc tôi lúc nào cũng nghĩ về chị. Bốn tháng đã trôi đi và những ngày buồn sao chưa chịu qua? Tôi thấy mệt mỏi quá! Làm sao đây? Xin cho tôi lời khuyên nên làm gì?