Tôi đang có quan hệ với một chàng trai kém mình 5 tuổi. Câu chuyện của tôi có thể gọi là phi công trẻ lái máy bay bà già như người ta vẫn thường gọi. Bởi thế khi đọc tâm sự của mọi người qua những bài viết Khổ tâm vì trót làm gái già có bầu; Đàn ông đừng dại lấy vợ già; Chồng và phi công trẻ, tôi phải chọn ai…tôi không thể không nghĩ đến tình cảm lúc này của mình.
Tôi nghĩ rằng chắc chắn không một người phụ nữ nào xác định ngay từ đầu là sẽ lấy người kém tuổi cả. Hầu hết phụ nữ đều mong muốn tìm được người chồng là chỗ dựa cả cuộc đời, có thể che chở và bao bọc. Mà những điều ấy, một người con trai ít tuổi hơn khó lòng làm được cho người con gái. Nhưng cuộc đời vẫn có cái gọi là chữ “Duyên”. Mà đã là duyên thì không thể tránh được.
Trước đây tôi cũng đã từng yêu rất nhiều. Người yêu của tôi anh nào cũng đẹp trai, cao ráo và tôi si mê họ đến mức mê muội. Nhưng những người đàn ông đó đều từ bỏ tôi. Họ nhận từ tôi mọi sự cung phụng cả về thể xác lẫn vật chất và rồi ra đi. Phải nói thật, tôi đã khánh kiệt sau những cuộc tình đó bởi những gã đàn ông già dặn, sành sỏi tình trường. Tôi hận đàn ông, không còn nghĩ tới chuyện yêu đương nữa.
Tôi đã từng nghĩ tới chuyện sẽ chỉ sống đơn độc một mình như vậy nhưng mẹ tôi không đồng ý. Bà chỉ có một mình cô con gái là tôi nên mong ước lớn nhất của bà là tôi yên bề gia thất. Thế rồi cứ lần lữa mãi, năm này qua năm khác, mới đó mà tôi đã bước sang tuổi 34. Tôi cứ nghĩ mình khó lòng mà tìm được một người khiến mình yêu để cưới làm chồng. Nhưng chính trong giai đoạn đó, tôi đã gặp cậu ấy.
Cậu ấy trẻ hơn tôi 5 tuổi, chuyển từ một đơn vị khác về công ty tôi làm. Tôi hướng dẫn cậu ấy những vấn đề trong công việc như một người chị với cậu em trai. Ở công ty cậu ấy rất được lòng mọi người vì vui tính, điển trai, hài hước. Chính vì những ưu điểm đó mà cậu ấy đã dần dần chiếm được cảm tình của tôi.
Không hiểu là chúng tôi có duyên với nhau hay vì tò mò cậu ấy lại đem lòng yêu tôi. Cậu ấy còn nói trước đó cậu ấy chưa yêu ai bao giờ, chỉ có một mối tình học trò với cô bạn cùng lớp cấp 3 diễn ra trong vài tháng ngắn ngủi. Tôi đã từ chối nhưng cậu ấy ra sức tấn công vì nói rất yêu tôi. Một người phụ nữ vốn sống lâu trong cái héo heo của tình cảm, giờ đây cậu ấy lại như một luồng gió tươi mát thổi đến trong đời khiến tôi không cưỡng lại được. Và thế là tôi để thuận theo tự nhiên…
Tôi sợ nói ra sự thật, cậu ấy sẽ lại rời xa tôi mãi mãi (Ảnh minh họa)
Để xứng với cậu ấy, tôi đã quyết định đi “vá lại đời con gái” để có thể ở bên cậu ấy mà không tủi hổ. Lần đó, tôi thấy cậu ấy rất hạnh phúc khi được tôi dâng tặng tất cả. Sau đó cậu ấy càng nằng nặc phải cưới tôi bằng được vì nghĩ rằng đã lấy đi đời con gái của tôi. Tôi thấy cậu ấy mừng vui thật sự nhưng chính sự hân hoan đó của cậu ấy càng khiến tôi thấy mặc cảm, tội lỗi. Cậu ấy tôn sùng tôi như thể tôi là một trinh nữ tiết trinh đức hạnh, coi trọng tôi vì nghĩ rằng tôi dù đã lớn tuổi vẫn giữ được cái quý giá của đời con gái.
Cậu ấy đúng là một chàng trai chưa biết đến “mùi đời”, trong khi đó tôi đã là một người đàn bà theo đúng nghĩa. Tôi cũng đã từng trải qua nhiều cuộc tình, với nhiều người đàn ông khác nhau. Tôi thấy thương thay cho cậu ấy vì đã yêu phải một người như tôi. Tôi biết nếu tôi nói ra sự thật, chắc chắn cậu ấy sẽ thay đổi cái nhìn về tôi nhưng tôi không muốn nói điều ấy vì tôi không muốn mất người mình yêu. Tôi muốn có cho mình một tổ ấm, một người chồng chứ không muốn phải sống mãi cuộc đời độc thân như thế này nữa. Hơn nữa mẹ tôi cũng mong ngóng tôi lấy chồng từng ngày.
Thực sự tôi không muốn mất cậu ấy, nhưng lừa dối cậu ấy như thế này tôi thấy mình có tội lắm. Tôi nên làm gì lúc này, liệu tôi nói ra sự thật thì cậu ấy có chịu chấp nhận tôi nữa không hay là cậu ấy sẽ lại bỏ rơi tôi. Nếu lần này tôi lại bị bỏ nữa thì tôi sợ rằng mình sẽ không thể nào yêu thương ai được nữa, thậm chí có lẽ tôi sẽ không lấy chồng nữa. Nhưng nếu tôi giấu kín có an toàn không, biết đâu một ngày nào đó nó bại lộ ra thì tối sẽ ra sao? Tôi sắp nổ tung vì sự khón khổ này, mong mọi người hãy cho tôi một lời khuyên!