Hải sinh ra trong một gia đình gia giáo của một thành phố lớn, cha mẹ đều là công chức nhà nước, bản thân Hải là một chàng trai vô cùng ưu tú. Hải là sinh viên xuất sắc trong những năm học đại học, có cả bằng khen trong những cuộc thi Olympic toán cả nước…
Nhưng lấy nhau rồi, Vân mới nhận ra rằng, sống bên cạnh người đàn ông được cho là lắm tài ấy, không phải lúc nào cũng yên lòng. Vì thế, nhiều lần Vân cười nói với tôi:
Thành tích, tài năng của “bố cháu” thì được cấp giấy chứng nhận tới chật cả tủ nhưng tật của “bố cháu” thì cũng ngang ngửa, mỗi tội chẳng có cái giấy chứng nhận nào để cho ông bà nội được nhìn thấy tận mắt mà thôi!
Lời nói ấy của một người vợ, có chút hài hước nhưng nỗi tủi nhục đắng cay thì nghẹn họng.
Ảnh minh họa
Ngày Vân mang thai đứa con đầu lòng, là ngày Hải về nhà kêu Vân vác mấy chục triệu đi trả nợ bạc, nếu không chủ nợ sẽ gọi điện vào cơ quan và thông báo cho sếp. Khi ấy Vân mới ngã ngửa người rằng: Anh chồng tài giỏi và ưu tú của mình có một nhược điểm vô cùng lớn đó là: Máu me cờ bạc! - điều mà khi yêu nhau Vân không thể nào biết được. Nhưng đã lấy nhau, đã làm vợ làm chồng rồi thì phải cùng nhau gánh vác những khó khăn. Chỉ hi vọng sau lần này Hải có thể cai được.
Vì thế, Vân ngậm đắng nuốt cay bán hết số tiền hồi môn và tiền tích kiệm khi sinh con ra để trả nợ cho Hải với lời hứa như định đóng cột của chồng là: anh sẽ chừa, không khi nào tái phạm vào cờ bạc nữa!
Vân tin chồng, nhưng khi nào chị cũng sống trong cái cảm giác nơm nớp lo sợ. Vì Vân hiểu, khi máu me cờ bạc đã trở thành một thứ nghiện trong người thì không sớm thì muộn, chỉ cần có người rủ rê là Hải có thể bập vào và phạm sai lầm bất cứ lúc nào. Vì vậy Vân bắt đầu quản Hải chặt hơn, không cho Hải đi chơi tối, đi làm phải về đúng giờ, không la cà quán xá, tụ tập bạn bè, muốn ăn nhậu thì đưa bạn về nhà Vân sẽ nấu nướng…
Một thời gian dài không thấy Hải có động tĩnh gì bất thường, Vân có chút an lòng hơn. Vân nghĩ, có lẽ sau lần vừa rồi, Hải đã thực sự hối cải. Nhưng khi Vân sinh đứa con đầu lòng được hơn năm tháng thì một tin sét đánh giáng xuống cái gia đình bé nhỏ ấy. Hải đánh bạc bị cơ quan công an bắt. Hai tháng sau, Hải bị đình chỉ công tác.
Đón chồng về với hai bàn tay trắng, cơ nghiệp cũng đốt trụi theo chiếu bạc. Vân chỉ biết khóc! Đời người đàn bà, coi như một lần chị đã nhầm đường, trao thân mình cho kẻ không xứng đáng! Nhưng Hải khóc lóc van xin, bởi anh bây giờ đã mất tất cả, sự nghiệp, tương lai, tiền bạc. Thứ anh còn lại duy nhất chính là Vân và đứa con chưa đầy một tuổi. Vì vậy, nếu như Vân và con đi ra khỏi cuộc đời Hải thì anh sẽ chấm dứt tất cả mọi thứ.
Vì thế, trước lời van xin của Khải, Vân chỉ biết khóc: “Vậy khi đặt chân ngồi xuống chiếu bạc bao nhiêu đêm, sao anh không nghĩ, anh đang bán đi sự sống, niềm tin và hi vọng và hạnh phúc của chính vợ con anh, của chính bản thân anh, tương lai của cả cái gia đình này! Bây giờ anh khóc lóc còn có ý nghĩ gì nữa!”
Nhưng rồi, người ta nói, không gì có thể sắt đá bằng lòng dạ đàn bà, nhưng cũng không gì có thể mềm mại bao dung hơn lòng dạ đàn bà. Vì thế, Vân lại chấp nhận đón Hải một lần nữa và tha thứ cho anh, hai vợ chồng bắt đầu từ hai bàn tay trắng với một chút hi vọng nhỏ nhoi rằng Hải vốn là người đàn ông thông minh và tài giỏi nên anh biết phải tiếp tục làm gì với cuộc đời mình. Anh đã tự tay phá nát, thì giờ chính bản thân anh phải tự tay mà xây dựng lại nó nếu như anh không muốn Vân và con dời bỏ cuộc đời mình!