Tôi là một người đàn ông, có thể nói là tương đối ổn về mọi thứ, công việc và gia đình, tiền bạc. Nói chung, công việc của tôi tốt vì hiện tôi đang làm trưởng phòng ở công ty của bố vợ, bố vợ làm giám đốc công ty. Vợ tôi là người phụ nữ hiền lành, chúng tôi đã có với nhau hai đứa con khôn lớn. Cuộc sống gia đình tôi tương đối hạnh phúc nếu như kẻ làm chồng như tôi không tham lam vô độ.
Có những điều mà chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại hành động như vậy nữa. Thực ra, gần chục năm làm vợ chồng, tôi đã cảm thấy mọi thứ là trách nhiệm nhiều hơn là tình yêu. Vợ tôi tốt với tôi nhưng vợ hiền, nghe lời chồng quá lại chỉ biết ở nhà chăm chồng chăm con, không sắc sảo, cũng chẳng có chính kiến hay tính khôi hài nên mọi thứ cứ đều đều và chậm chậm trôi đi. Tôi đã dành cho vợ rất nhiều tình cảm, lúc nào tôi cũng quan tâm vợ con, đó là trách nhiệm của tôi. Với lại, gia đình nhà vợ gia giáo, bố chồng nghiêm khắc lại là cấp trên của tôi nên tôi cũng rất nể bố.
Tôi thường nói với bố về gia đình, công việc, có gì bố cũng chia sẻ và giúp đỡ tôi. Cuộc sống vợ chồng của tôi và vợ không có nhiều thăng trầm, cứ bình lặng trôi đi…
Thế rồi một ngày, cái máu dê trong người đàn ông trỗi dậy. Tôi đã yêu cô đồng nghiệp cùng công ty tôi. Cô này rất trẻ, chưa có gia đình. Mặc dù biết tôi có gia đình nhưng cô ấy vẫn cứ yêu thương tôi. Tôi cũng biết tình cảm ấy là chân thành vì con gái mà, có những thứ không thể kiểm soát được nhất là chuyện tình cảm. Tôi thừa nhận, chính tôi là người tiếp cận em trước, tán tỉnh em và nói yêu em. Vậy nên em đã mủi lòng và si mê tôi như thế.
Thế rồi một ngày, cái máu dê trong người đàn ông trỗi dậy. Tôi đã yêu cô đồng nghiệp cùng công ty tôi. (ảnh minh họa)
Mỗi ngày nhìn em khóc lóc đau khổ vì tình yêu không lối thoát này tôi cũng thấy buồn lắm. Và tôi hối hận vì đã yêu em, gieo cho em niềm hi vọng để làm khổ em. Cuộc tình ấy lén lút được một thời gian thì bị bại lộ. Bố vợ tôi biết chuyện, các anh chị trong công ty cũng manh nha nghe được, tôi hoảng quá. Em sợ lắm, em cầu xin tôi cho em cách giải quyết nhưng mà lúc này, thật không may là em đã mang bầu.
Vợ tôi biết chuyện, mọi thứ cứ rối tung lên, gia đình căng thẳng lục đục. Nhưng vì muốn giữ sĩ diện cho tôi và danh dự cho gia đình, bố tôi yêu cầu tôi chấm dứt chuyện này, vợ tôi cũng bằng lòng tha thứ cho sai lầm của tôi. Còn người con gái kia, em tự giác xin nghỉ việc. Khi tôi nói về cái thai, em bảo em sẽ giữ nó nhưng mà tôi không phải bận tâm vì chính em đã chọn cách này. Em không oán trách gì tôi cả, mong tôi sống hạnh phúc và có trách nhiệm với gia đình. Khi đó tôi cũng hơi hèn nên đã động viên em phá thai, nhưng em không phá thì tôi cũng đành lòng để em ra đi. Một thời gian bẵng đi không liên lạc, em đi đâu tôi cũng không hề hay biết…
Rồi, tôi lại lao vào công việc như để chuộc lỗi lầm với nhà vợ. Tôi đang làm công ty bố vợ, dưới quyền bố, tôi không thể làm gì ảnh hưởng tới danh dự của bố được.
Thời gian trôi đi, tôi đã quen một người mới ở công ty, chị này ngoài 40 tuổi rồi nhưng nhìn vẫn còn trẻ. Người phụ nữ này cứ xưng em- anh với tôi nhưng tôi ngại nên cứ gọi chị ta bằng chị. Chúng tôi hay làm ca kíp cùng nhau nên có nói chuyện, tâm sự và lâu dần tôi lại dành tình cảm cho người này. Chị ấy hơn tuổi tôi nhưng mà tôi không có cảm giác chị em khi nói chuyện với chị ấy. Chúng tôi có cơ hội gặp nhau nên tình yêu nảy sinh, lén lút quan hệ trong công ty.
Nhiều tuổi, có một đứa con ông bà cũng không trách mắng chuyện chửa hoang nữa, vì họ cũng mong con gái họ có con cái chứ chuyện lấy chồng thì ở tuổi đó khó rồi. (ảnh minh họa)
Chị ấy quá lứa nhỡ thì nên cũng khát khao được yêu và cháy hết mình với tình yêu. Lại một lần nữa tôi tham lam và quan hệ với chị ta, khiến chị ta mang bầu. Nhưng tất nhiên, vì có kinh nghiệm nên không ai biết chuyện này. Với người ta cũng không nghĩ, tôi và chị lại có quan hệ như thế khi mà chị hơn tôi mấy tuổi. Chúng tôi có con với nhau, cái ngày chị báo tin mình mang thai, tôi hoảng quá. Tôi yêu cầu chị phá thai nhưng chị ta bảo, sẽ giữ lại cái thai này và sẽ không nói với bất cứ ai nên tôi yên tâm. Vì cũng nhiều tuổi rồi nên chị ấy muốn có một đứa con để nuôi.
Sinh con xong, chị gửi con về nhà bà ngoại để bố mẹ chăm sóc. Nhiều tuổi, có một đứa con ông bà cũng không trách mắng chuyện chửa hoang nữa, vì họ cũng mong con gái họ có con cái chứ chuyện lấy chồng thì ở tuổi đó khó rồi.
Cuộc sống của chúng tôi cứ như vậy, người phụ nữ tôi lén lút quan hệ ngày ngày xuất hiện trước mặt tôi nhưng không ai biết. Còn vợ con tôi vẫn ở nhà tin tưởng tôi, lo lắng cho tôi. Tôi thật vô liêm sỉ nhưng tôi nào dám bỏ vợ để đến với chị ta. Nghe nói, con của chị ta càng ngày càng giống con trai thứ của tôi. Nhiều người nói vậy nhưng họ chỉ nói vui chứ không hề có ý gì. Còn tôi, dù con đã lớn nhưng tôi không thể nào về thăm con được, cũng không dám gặp con, chỉ nhìn con qua ảnh mà thôi.
Bây giờ lòng tôi rối bời. Tôi cũng thương con, cũng dành tình cảm cho con mình, thi thoảng mua quà cho con và gửi cô ấy mang về. Nói gì thì nói, đã có con với nhau lại còn gần gũi nhau suốt ngày, tôi không thể nào dứt được cuộc tình vụng trộm này. Bao nhiêu năm nay tôi sống như vậy, người phụ nữ này cũng chấp nhận làm người đứng sau tôi. Tôi đau khổ nhận ra sự bỉ ổi và vô liêm sỉ của bản thân mình. Nhưng đâu còn sự lựa chọn nào nữa, tôi đâu thể bỏ vợ con mình. Tôi đang có một gia đình hạnh phúc nhưng đứa con riêng thì tôi cũng không muốn bỏ rơi. Tôi đang gánh trách nhiệm với cả hai người phụ nữ và cả 3 đứa con của mình. Tôi đúng là đã quá dại dột rồi, thật may là người phụ nữ hiện tại chỉ muốn một cuộc tình như vậy và đứa con, chứ không có ý phá vỡ gia đình tôi. Có lẽ cô ấy hiểu, với cô ấy, đứa con đã là giá trị nhất rồi…