Tôi được mọi người khen là gái ngoan. Tôi xinh xắn, duyên dáng, ăn nói nhỏ nhẹ lễ độ, đi khẽ cười duyên, trong công việc thì chăm chỉ tận tụy, trong quan hệ bạn bè thì lành mạnh trong sáng. Hồi tôi mới đi làm, các chị em cùng phòng vẫn thường khen tôi: “Con bé đến là ngoan, đứa nào có phước lắm mới lấy được nó”. Ấy vậy mà từ đó đến giờ, tôi từ cô gái 24 tuổi đã thành gái già 29 tuổi vẫn chưa tìm được người “có phước”. Tôi là gái ế trong mắt mọi người.
Công ty tôi có mấy em trẻ trung mới vào làm. Em nào em nấy váy áo xúng xính, mắt xanh, môi hồng đào. Các bà chị đã có chồng hoặc ế chồng như tôi thì nhìn các em ấy với con mắt khó chịu, không mấy thiện cảm. Có chị còn nói: “Cái ngữ ấy thời đi học chắc chỉ phấn với son chứ học hành nỗi gì, may mà ra được trường”. Có chị lại nói: “Đến lạ với thời nay. Mấy đứa tử tế thì đám con trai không ngó mắt tới, chỉ chăm chăm vây quanh mấy em váy ngắn hay áo trễ ngực”. Có chị lại bảo tôi: “Đấy, cô nhìn mấy em ý mà học tập nhé, chắc ngày nay phải hơi hư tý mới dễ lấy chồng. Chị mà là đàn ông thì giúp cô chống ế lâu rồi”. Thế là cả phòng lại cười rộ lên, tôi được dịp hả hê. Tôi hả hê vì tôi cũng không ưa mắt mấy em gái kia. Tôi thầm nghĩ người như mình sao lũ con trai chưa vợ trong công ty mù mắt hết rồi hay sao mà không nhìn tới. Tôi hả hê vì ít nhất cũng có một đội ngũ đồng minh hùng hậu như vậy.
Một anh đồng nghiệp ngồi cạnh tôi nghe cuộc buôn chuyện rôm rả của chị em thì nói xen vào: “Mày mà nghe mấy bà kia là còn ế dài dài đấy. Nên học làm gái hư để thoát ế đi em. Anh nói thật, mày đoan trang quá, anh có vợ rồi mà cũng còn sợ, huống chi mấy thằng chưa vợ kia”. Câu nói của anh đồng nghiệp làm tôi giật mình, tôi đoan trang quá ư? Nghe từ đoan trang mà tôi thấy mình giống như người thế hệ trước, già nua, cũ kĩ. Tôi cãi lại anh: “Em đoan trang cái gì chứ?”.
“Này nhé, mày ăn mặc thì toàn kín cổng cao tường, anh nhìn cũng phát ngốt. Rồi mày rụt rè bẽn lẽn quá. Đàn ông bọn anh rất ngại giao tiếp với những đứa con gái rụt rè. Hồi mày mới vào làm, anh còn nghĩ mày khá khó tính và khó gần cơ đấy. May mà làm cùng phòng, chứ không chắc anh chẳng bao giờ dám bắt chuyện với mày. Mà con gái gì, lại cứ trưa thì mang cơm nhà đi ăn, tối chỉ lăm le về nhà ăn cơm với bố mẹ. Chẳng thấy mày giao lưu bạn bè cùng công ty bao giờ nhỉ. Anh thấy các phòng khác, chúng nó trưa hay đi ăn tập thể, tối về có khi tụ tập đàn đúm. Ăn uống xong lại tăng 2 tăng 3 nữa chứ. Đấy, gái trẻ thì phải sống theo phong cách trẻ, đừng có theo mấy chị có chồng ở đây mà khổ đấy em gái ạ”.
Những lời anh đồng nghiệp nói tôi và mấy chị em cùng phòng cũng thấy có lý. Vậy là các chị em bắt đầu đưa tôi vào công cuộc cách tân để làm cú bật cuộc đời, công cuộc thoát ế.
Đầu tiên là thay đổi ngoại hình. Các chị khuyên tôi nên thay đổi kiểu tóc, cách ăn mặc, rồi phải trang điểm khi đi làm. Tôi thấy hợp lý nên cũng nghe theo. Qua ngày chủ nhật, tôi đi làm với kiểu tóc uốn trẻ trung được nhuộm nâu đỏ rực rỡ thay vì mái tóc đen túm sau đầu như trước. Tôi cũng tranh thủ chọn cho mình vài bộ váy bó sát tôn dáng. Cả phòng ồ lên khi nhìn thấy tôi. Anh đồng nghiệp cười tít mắt khen: “Hóa ra mày cũng có dáng hotgirl ý nhỉ”. Còn mấy bà chị thì tủm tỉm cười: “Kiểu này khối chú em mắc câu rồi đây”.
Quả thực chỉ thay đổi ngoại hình một chút mà tôi cũng nhận thấy khác biệt. Đi trong thang máy tôi xách đồ nặng được một anh chàng phòng khác ga lăng đỡ hộ. Chỉ có việc ấy thôi mà tôi đã thấy mát mặt rồi. Vậy là tôi cố gắng trở nên cởi mở dễ gần với mọi người hơn. Cuối cùng thì cũng có một anh chàng ở phòng khác hẹn hò tôi. Chỉ là mời đi ăn tối mà tôi như bắt được vàng. Mấy chị em cùng phòng lại xúm lại tư vấn cho tôi mặc gì tối đó, nói chuyện gì để chàng kia không còn đường chạy thoát. Khỏi phải nói, khi đến chỗ hẹn anh chàng kia đã tròn mắt ngạc nhiên: “Hôm nay em xinh quá, tý nữa anh không nhận ra”.
Quả thực chỉ thay đổi ngoại hình một chút mà tôi cũng nhận thấy khác biệt. Đi trong thang máy tôi xách đồ nặng được một anh chàng phòng khác ga lăng đỡ hộ. (ảnh minh họa)
Sau khi ăn tối, anh ta rủ tôi đi bar. Gần 30 tuổi đầu tôi chưa từng bước chân vào bar, gái ngoan mà. Nhưng để vừa lòng anh ta, tôi cũng gật đầu đồng ý. Không khí trong bar làm tôi không quen và khá khó chịu. Khi những bản nhạc sôi động nổi lên, anh ta kéo tay tôi ra nhảy. Tôi không biết nhảy, chỉ đứng như trời trồng giữa đám người đang uốn éo xung quanh. Những cái đụng chạm làm tôi khó chịu và bực mình. Tôi gạt đám người ra và tìm cho mình một cái bàn trống ngồi chờ anh bạn kia. Rất lâu sau anh ta quay lại bàn với tôi và ra về.
Tôi biết anh ta thất vọng với tôi, và tôi cũng chẳng thấy hứng thú khi hẹn hò với anh ta nữa. Sau hôm đó chúng tôi gặp nhau ở công ty cũng chỉ như người quen bình thường. Các chị trong phòng nói tôi đúng là người thế kỷ trước, nhảy cũng không biết thì làm sao kiếm được chồng. Vậy là các chị lại khuyên tôi đi học nhảy. Mà phải học những điệu nhảy nóng bỏng khoe được ưu điểm của mình, để cho khối gã phải lác mắt ra. Thế là tôi đăng kí một lớp học belly dance. Mới đầu tôi không quen với điệu nhảy nóng bỏng đầy khiêu khích đó lắm. Nhưng một chị bĩu môi: “Thế mới bốc lửa, cô có muốn lấy chồng không vậy?”. Nghe thế tôi lại tặc lưỡi “thôi thì cứ thử xem sao”. Những động tác uốn éo, những chiếc váy sexy đúng là làm tôn lên vẻ nóng bỏng của người phụ nữ.
Tôi cũng thấy mình quyến rũ hơn với điệu nhảy này. Và rồi chàng trai thứ hai cũng sa lưới. Đó là một anh chàng trong lớp học nhảy. Chúng tôi nói chuyện khá ăn ý, anh ta cũng hay chỉ dẫn giúp tôi những động tác khó. Cuối cùng sau gần 1 tháng chúng tôi hẹn hò. Lần ấy anh ta đưa tôi đi ăn, sau đó nói về nhà anh ta, anh ta có một đĩa nhạc rất hay để phối với điệu nhảy mới. Vì chưa từng yêu ai, nên tôi không nghĩ anh ta có ý đồ gì khi rủ mình về nhà. Lên phòng, anh ta đề nghị chúng tôi tập lại điệu nhảy của ngày hôm trước.
Lúc tập anh ta cố tình va chạm vào những chỗ nhạy cảm của tôi. Một lần, hai lần, đến lần thứ ba thì tôi nghĩ anh ta cố tình. Rồi hết điệu nhảy, anh ta ôm chầm lấy tôi đòi hỏi. Tôi giãy ra và cho anh cái bạt tai. Anh vừa đau vừa nhìn tôi cười mỉa mai: “Em tưởng mình là bà đồng trinh chắc, đúng là đã ế rồi còn kiêu. Tôi tưởng những cô gái như em đi học nhảy là tìm bồ cho mình, muốn trai rồi lại còn giả bộ e thẹn”. Tôi chạy khỏi nhà anh ta và khóc. Từ lần đó tôi cũng không còn đến lớp học nhảy nữa.
Người ta nói tôi ngoan vậy ế là phải. Nhưng tôi sẽ vẫn là gái ngoan, thà ế còn hơn phải thay đổi trở nên hư hỏng để tìm người yêu. Tôi tin trên đời này vẫn sẽ có những người đàn ông biết trân trọng những cô gái như tôi, gái ế vì quá ngoan...