Tôi chỉ muốn ôm con chết chung cho khuất mắt chồng

Nhiều lần tôi và anh cãi nhau, tôi thấy mình như lạc lõng không có lối về, không còn đường đi. Nhiều lúc, tôi chỉ muốn ôm con chết chung cho khuất mắt chồng.

Tôi xin kể câu chuyện về bản thân tôi, mong các anh chị cho tôi một lời khuyên.

Thật sự giờ tôi mất phương hướng chẳng biết làm sao cho trọn vẹn và đúng. Chuyện là, tôi và anh quen nhau từ cái thời sinh viên cách đây 7 năm. Anh quê ở miền Trung xa xôi, còn tôi quê miền Tây.

Từ nhỏ tôi sống trong sự khuôn khổ của gia đình không biết ăn chơi hay yêu đương là gì. Người ta bảo tôi vừa đẹp người lại đẹp nết. Lên thành phố học, xa gia đình với biết bao cám dỗ và hiếu kỳ với cái tuổi mới lớn. Thế là chúng tôi yêu nhau và sống với nhau như vợ chồng.

Tôi có thai với anh nhiều lần. Lần nào anh cũng không chịu cưới. Tôi lần lượt tháo bỏ hết trang sức của mình bán đi để lấy tiền phục vụ cho việc phá thai (Ảnh minh họa)

Anh vẫn còn ham chơi, nhưng từ khi quen anh, cuộc sống của tôi đã khác. Nhiếu lần tôi phải nói dối xin tiền gia đình để lo cho cuộc sống của chúng tôi. Tôi có thai với anh nhiều lần. Lần nào anh cũng không chịu cưới. Tôi lần lượt tháo bỏ hết trang sức của mình bán đi để lấy tiền phục vụ cho việc phá thai và nhiều lần cá độ bóng đá của anh. Nhưng anh đâu biết mỗi lần phá thai là mỗi lần tôi phải chịu đau đớn về thể xác và tinh thần. Và nó như là một ám ảnh trong đầu tôi.

Thế rồi khi ra trường, chúng tôi cũng cưới nhau. Tôi không biết được cái cảm giác hưởng thụ là gì. Tôi lại tiếp tục chạy vay tứ tung và lo sính lễ cho lễ cưới để cho bằng bạn bằng bè, cho gia đình tôi được hãnh diện và cho anh được mọi người trong gia đình tôi tôn trọng.

Sau đám cưới, tôi phải đem bán hết tất cả để trả nợ. Trên người tôi chỉ còn duy nhất một cặp nhẫn cưới. Cưới nhau nhưng anh và tôi đếu chưa có việc, chúng tôi phải về nhà mẹ tôi ở. Nhưng rồi tôi cũng xin được việc làm ngon lành trong một công ty. Còn anh thì chưa có việc, ở rể nên tôi cũng thông cảm bởi sợ anh mặc cảm với gia đình.

Sau vài tháng thì anh quyết quay về thành phố lập nghiệp, còn tôi ở lại quê làm. Anh xin vào làm cho công ty bất động sản, mấy thàng đầu không lương, nên tôi tiếp tục là người đứng sau hậu phương cho anh. Khi nghe được anh ký được hợp đồng vài chục triệu, niềm vui của tôi như muốn vỡ òa. Vậy là trời đã thương tôi thật rồi sao, tôi đi khoe khắp bạn bè và gia đình, sau bao nhiêu năm hi sinh giờ chồng tôi sẽ lo cho tôi, chồng tôi sẽ làm được điều đó.

Nhưng ai đâu ngờ, tôi mỏi mòn chờ đợi và vui sướng đến tột cùng, đổi lại kết quả, anh ăn chơi giao thiệp bạn bè và không còn một đồng. Tôi thì vui mừng xin nghỉ làm lên với anh. Cuộc sống lại trớ trêu với tôi, lúc thất nghiệp tôi lại có thai. Nhưng lần này tôi thật sự được làm mẹ. Tôi có thai, nhưng bỏ việc đi lên hai bên nội ngoại đều giận và chẳng ai ngó ngàng tới. Tôi chịu sự áp lực từ mọi phía, nhưng vì con tôi cố gắng nhẫn nhịn sống qua ngày.

Tuy sống trong cảnh chật vật thiếu thốn và thèm đủ thứ, nhưng lúc này anh rất yêu và lo cho tôi,tôi cảm thấy như mình được che chở không sợ gì chỉ chờ ngày sinh. Nhưng đến lúc sinh, tôi lại phải nhờ sự trợ giúp của gia đình tôi, và phải vay mượn tiền từ chủ nhà trọ.

Tôi về quê, mẹ tôi lại vất vả nuôi tôi và cháu. Anh không phụ giúp khoảng chi tiêu nào. Tôi lại một lần nghe sự chỉ trích từ gia đình, nhưng vì thương mẹ con tôi đang nằm ổ nên cũng cho qua. Vì chi phí sinh hoạt tiền nợ cũ người ta đòi, nên tôi sinh xong 3 tháng quay về thành phố đi làm gia sư. Cuộc sống tôi thay đổi từ đây. Tôi vừa gánh vác gia đình, vừa chăm sóc anh và con, lại đi làm trả hết nợ trước kia, tiền lương hàng tháng của anh, tôi chẳng thấy đâu.

Kêu anh đưa thì anh nói không có, nhiều câu nói vô lý nhất anh cũng nói ra cho được. Tôi vẫn cho anh thời gian 3 tháng rồi lại 5 tháng, rồi lại 1 năm qua đi nhưng anh không lo được gì. Nhiều lần đi nhậu về anh còn dùng những hành động thô bạo đối với tôi. Tôi tự hỏi tôi phải làm gì cho vừa lòng anh?

Giờ tôi có cố gắng xây đắp gia đình bao nhiêu cũng không đủ. Tôi là phụ nữ như vậy đối với tôi là quá đủ, thật sự tôi không còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi hay hi sinh gì thêm với anh. Tôi mất hết niềm tin và hi vọng ở anh. Trong mắt anh, tôi lúc nào cũng không đúng.

Nhiều lúc, tôi chỉ muốn ôm con chết chung cho khuất mắt chồng (Ảnh minh họa)

Bao nhiêu chi phí gánh nặng giờ đè lên người tôi. Đến nỗi những lúc bệnh đau trong người, tôi cũng không dám đi khám. Giờ tôi rất mệt mỏi và như bế tắc, không biết làm gì. Tôi chẳng dám về quê vì sĩ diện và sợ bị gia đình chửi mắng, vì bởi tôi chẳng làm được gì cho gia đình.

Có con rồi tôi mới biết nỗi khổ của mẹ tôi, tôi thật sự đã sai, tôi cảm thấy mình có lỗi với gia đình. Nhiều lần tôi và anh cãi nhau, tôi thấy mình như lạc lõng không có lối về, không còn đường đi. Nhiều lúc, tôi chỉ muốn ôm con chết chung cho khuất mắt chồng. Tôi muốn buông xuôi tất cả.

Xin mọi người hãy cho tôi một lời khuyên tôi nên làm gì? Tôi nên ôm con bỏ đi hay là chia tay với anh. Chứ giờ tình cảm của anh dành cho tôi dường như là số 0. Và tôi cũng không còn đủ khả năng để tin vào anh bất kỳ điều gì. Chúng tôi có nên chia tay đường ai nấy đi không?