Vợ à, thế là đến nay em và anh cũng đã chung sống được 10 năm. Vui có, buồn có, chúng ta đã trải qua bao cung bậc cuộc sống. Anh từng rất hạnh phúc khi được em – cô sinh viên xinh nhất nhì khoa, hiền dịu, nết na nhận lời yêu. Anh cũng sung sướng đến nhường nào khi được em chấp nhận cưới, mặc ngoài kia bao gã chạy theo, tán tỉnh.
Lấy nhau được 2 năm, em sinh cho anh một cậu nhóc kháu khỉnh. Em chu tất từ chuyện ăn, việc mặc đến cả tiếp đãi khách đến nhà. Ai cũng bảo anh “phúc ba đời” mới lấy được em làm vợ.
Phải, em là một người vợ tốt, ai cũng công nhận điều đó. Em chẳng có niềm vui nào ngoài chồng con và công việc. Không tơ tưởng đến anh nào khác, không váy áo, trang sức đắt tiền như nhiều cô vợ đỏng đảnh của bạn anh. Anh chị em hai bên nội ngoại gặp khó khăn, em đều sẵn lòng giúp đỡ. Hàng xóm, bạn bè thắt ngặt, em không nề hà sẻ chia. Nói chung là, ai gặp em cũng thừa nhận em tốt.
Chính anh, chồng em, người chung sống với em chục năm nay, cũng phải công nhận rằng, em là người dâu hiền vợ đảm. Anh may mắn lắm mới lấy được em. Thế nhưng, không phải tất cả đều hoàn mỹ, không ít lần em làm cho cuộc sống của chúng ta trở nên nặng nề, mệt mỏi.
Từ ngày chuyển sang cơ quan nhà nước, thời gian rảnh rỗi hơn chăng, em thường xuyên ngồi cà kê với các chị các em. Anh chẳng hiểu em học được điều gì hay ho từ họ, chỉ thấy em áp dụng mấy chiêu ăn hiếp chồng ghê gớm quá.
Về đến nhà, em chửi chó, mắng mèo mỗi khi anh quên đón con hay phơi quần áo. Em nhiếc con mỗi khi bố nó chậm đưa tiền lương. Ảnh minh họa.
Về đến nhà, em chửi chó, mắng mèo mỗi khi anh quên đón con hay phơi quần áo. Em nhiếc con mỗi khi bố nó chậm đưa tiền lương. Em bóng gió xa gần mỗi khi anh lỡ quá chén vui vầy với đám bạn...
Không biết từ bao giờ, anh thon thót giật mình mỗi khi nghe tiếng em cất lên. Anh phải lặng im, lặng im nghiêng tai lắng nghe xem em nói gì. Em đang mắng chửi ai. Ý nghĩa sâu xa ra sao, thông điệp chính là gì? Em đang mắng chửi đối tượng “nghĩa đen” trong lời em nói hay bóng gió xa gần đến ai...
Vợ ơi, có chuyện gì thì em thẳng thắn nói cho anh chứ, việc gì phải xa gần thế kia chỉ khiến không khí gia đình ta thêm nặng nề. Chúng ta là vợ chồng, ăn chung mâm, nằm chung giường, sống chung trong một mái nhà cơ mà. Can cớ chi em chẳng thể nói thẳng với anh một đôi lời.
Đúng là anh hay tự ái, dễ nổi nóng khi bị chạm vào lòng tự trọng, có đôi lần anh bất bình quát lại mỗi khi em nói thẳng tuồn tuột chê bai anh. Thế nhưng, đấy là anh góp ý, do em nói khó nghe quá chứ đâu phải anh xét nét, bắt bẻ gì?
Dẫu biết rằng cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả, chúng ta khó lòng kiềm chế bực bội, nhất là em vừa làm vợ vừa làm dâu còn nhiều gánh nặng trên vai. Thế nhưng đừng vì áp lực mà mang những bực bội đó vào cuộc sống gia đình mình. Anh chỉ mong em có gì cứ nói thẳng ra, đừng “đá thúng đụng nia”, đừng nói bắc cầu qua người thứ ba, nhất là khi người thứ ba là các con chúng ta...