Khoảng cách có phải là lý do khiến tình yêu đẹp trở nên tan vỡ hay vì tình cảm con người đổi thay? Tôi và anh quen nhau tình cờ qua một người bạn. Khi mới gặp và tiếp xúc, thấy anh là một người rất giản dị và bình thường, dần dần tôi cũng quý mến và yêu anh. Cuộc tình của anh và tôi trôi qua 2 năm êm đềm, và đôi lúc tôi còn nghĩ tình yêu đẹp đó chỉ trên phim ảnh mới có chứ ngoài đời không bao giờ có cuộc tình đẹp trọn vẹn như thế.
Rồi một hôm, anh được sếp giao cho nhiệm vụ phải đi giám sát công trình ở trong miền Nam một thời gian, mà chúng tôi đều là người Bắc. Tôi cũng rất buồn khi nghe tin đó nhưng anh trấn tĩnh tôi bằng một lời cầu hôn, lời cầu hôn khi ngày mai anh phải đi xa. Anh hứa chuyến đi công tác này về anh sẽ xin phép gia đình sang cưới hỏi tôi. Lấn át đi nỗi buồn sắp phải xa người yêu là niềm vui tột cùng khi nhận được lời cầu hôn của anh. Đối với người con gái khi lấy được người mình yêu thì có hạnh phúc nào bằng.
Hai tháng trôi qua êm đềm, hàng ngày anh vẫn thường nhắn tin, gọi điện cho tôi khi làm việc xong, chúng tôi nói chuyện cười đùa rất vui vẻ. Khoảng cách xa ấy không làm vơi đi chút tình cảm nào của chúng tôi mà lại càng làm tăng thêm tình cảm đó.
Cuối cùng ngày tôi mong đợi đã sắp đến, ngày mai là anh sẽ về và kết thúc cho một tình yêu đẹp sẽ đến. Tôi vui mừng và nghĩ tới ngày mà bao cô gái luôn mơ ước đó là cùng người mình yêu kết thành vợ chồng. Rồi một cuộc điện thoại từ số mới gọi đến, có một cô gái bỗng dưng nói với tôi rằng cô ấy là người yêu mới và là vợ sắp cưới của người yêu tôi (à không, là chồng sắp cưới của tôi).
Tôi cười và không tin, cười cô ấy đã đùa một trò đùa vô nghĩa vì tôi không tin tình yêu anh dành cho tôi, chỉ qua hơn 2 tháng ngắn ngủi xa tôi mà anh lại có người yêu mới, mà lại còn là vợ sắp cưới nữa. Tôi tắt máy và gọi cho anh nhưng anh trả lời là anh đang bận và sẽ gọi lại sau. Tôi đã không nghĩ gì tới lời cô gái kia và ngồi đọc báo chờ anh trong một tâm trạng thoải mái. Chờ mãi, chờ cho tới khuya không thấy anh gọi và nhắn tin, tôi gọi lại thì anh không nghe máy, tôi nghĩ chắc anh làm bận quá lại mệt ngủ quên mất rồi.
Sáng dậy không thấy anh nhắn tin chúc tôi như mọi hôm, tôi lại gọi cho anh nhưng anh cũng không nghe máy. Rồi trưa, chiều tới tối cũng không thấy hồi âm. Lúc này tôi mới nghĩ tới lời người con gái kia nói. Tôi cảm thấy lo lắng và gọi lại cho người con gái đó nhưng số điện thoại không liên lạc được. Tôi lại gọi cho anh, gọi tới khi anh trả lời nhưng rồi cũng giống cô gái kia, anh đã tắt máy.
Tôi nhắn tin trong sự lo lắng và chỉ biết chờ đợi hồi âm của anh. Chờ mãi, chờ mãi... chờ tới tận bây giờ đã hơn 1 tháng, không hồi âm và trả lời. Anh nói tôi chờ anh và tôi đã chờ trong hy vọng và giờ là trong vô vọng. Một cuộc tình đẹp đã kết thúc đơn giản chỉ là sự chờ đợi vô nghĩa từ một người quá khờ và không một lời giải thích.