Kể chuyện chồng ngoại tình có lẽ đã là điều quá cũ trong chuyên mục Gia đình này, tôi cũng chưa hề nghĩ có ngày mình sẽ làm điều cũ kĩ ấy. Thế nhưng hôm nay, khi gặp lại người phụ nữ ấy, quá khứ trong tôi bỗng dưng ùa về. Tôi nghĩ đã đến ngày tôi phải viết ra, và quên lãng đi…
Tôi gặp Long năm 20 tuổi, khi tôi đang là sinh viên một trường Đại học tại Hà Nội. Long cùng quê với tôi nhưng hơn tôi 3 tuổi, làm kinh doanh, vốn sống dày dặn hơn rất nhiều. Vẻ ngoài khá thu hút cùng sự quan tâm, bao bọc của Long nhanh chóng khiến tôi gục ngã. Tôi một lòng yêu và sùng kính Long, tôi đã nghĩ mình sẽ không thể cưới ai được ngoài chàng trai này…
Một năm sau ngày yêu, tôi trao anh thứ mà tôi từng nghĩ mình sẽ giữ nguyên vẹn cho tới ngày hôn lễ. Long hạnh phúc vô cùng, anh nói tôi đã tìm đúng người đàn ông của đời mình rồi, anh sẽ không bao giờ bỏ tôi đâu, đừng lo sợ....
Đúng là Long không bao giờ bỏ tôi thật, nhưng tôi thì đã chọn sai người. Chỉ 6 tháng sau, tôi phát hiện ra Long có người đàn bà khác. Ở tuổi 20, với tôi, đó là cú shock lớn nhất cuộc đời. Tôi đau đớn vô cùng nhưng cũng còn trẻ con hiếu thắng. Sau khi Long nước mắt ngắn dài trước cửa phòng trọ, khẳng định tôi là người anh yêu nhất, tôi quyết định quay lại. “Đàn ông ai chẳng có những phút yếu lòng”, tôi nhớ ngày trước khi bố ngoại tình, mẹ từng bảo tôi như vậy.
Sau lần đó, Long lại tiếp tục “yếu lòng” lần thứ 2, thứ 3. Lúc là chị cùng cơ quan, khi thì em bé học lớp 10. Tôi không biết họ là ai, chỉ mong manh phát hiện ra bởi các tin nhắn, cuộc trò chuyện trên internet sến sẩm và mùi mẫn. Mỗi lần như thế, Long đều khóc lóc, van xin tôi quay lại. Còn tôi, nghĩ rằng mình không còn là con gái, lại “ngựa đã quen đường” nên cứ tặc lưỡi, bỏ qua, rồi lại bỏ qua...
Sau 3 năm lầm lũi yêu thương như thế, chúng tôi cũng đi tới hôn nhân. Lúc đó, đến chính bản thân tôi còn tưởng rằng mình đã chấp nhận bản tính trăng hoa của anh mà lòng chẳng quá nhiều đau đớn. Thế rồi, một sự kiện đã xảy ra, thay đổi hoàn toàn suy nghĩ và cuộc sống của tôi.
Đó là một ngày tôi nảy ra ý định ôm cậu con trai một tuổi tới quán cafe ngồi sau những ngày dài đằng đẵng chỉ biết tới công ty và nhà trọ. Đi bộ tầm 500m, thấy một nơi khá vắng khách và yên bình, tôi quyết định rẽ vào.
Bước vào quán, đập vào mắt tôi là anh và một người phụ nữ già hơn mình tới cả chục tuổi. Tôi sững người vì sự ngang nhiên của anh, còn con trai tôi liên tục hỏi: “Ai đây hả mẹ?”. Người phụ nữ kia chắc hẳn biết tôi, chị ta gọi tính tiền và nhẹ nhàng: “Trả anh về với vợ, một lúc thôi nhé”. Chồng tôi không nói gì, anh đứng im như tượng đá.
“Trả anh về với vợ, một lúc thôi nhé”, câu nói đơn giản ấy bỗng dưng khiến tôi sáng dạ. Tôi nhận ra vị trí tạm bợ của mình trong trái tim người đàn ông này, những nỗi đau bao nhiêu năm cứ thế hiển hiện ra trước mắt. Xót xa, nhục nhã, nhưng bất ngờ là tôi không khóc. Lần thứ 9 chồng ngoại tình, tôi mới có can đảm ôm con ra khỏi nhà. Trong tay chỉ có 4 triệu tiền lương, tôi làm ngày lẫn đêm, từ đi buôn quần áo tới gói phong bì thuốc, làm thịt bò khô. Cay đắng hình như khiến tôi quyết liệt hơn. Sau 3 năm, tôi tích cóp đủ để mua nhà và có một cửa hiệu nhỏ riêng cho mình.
Sáng nay, tôi tình cờ gặp lại người đàn bà năm ấy trong quán cafe, vẫn là cách ăn mặc sành điệu, đôi mắt đa tình ngày nào nhưng bên cạnh chị là một người đàn ông khác. Tôi lẳng lặng đứng dậy rút ví, nói muốn thanh toán tiền cho cả hai khách phía bên kia. Tôi không căm hận hay thù ghét người phụ nữ này. Thẳm sâu trong lòng, tôi thương xót và cũng vô cùng biết ơn chị.