Nhưng đấy vẫn chưa phải là niềm đau đớn nhất với chị, khi mà chính người chồng ấy đã tước đi cái quyền làm mẹ, quyền được chăm sóc đứa con chị rứt ruột đẻ ra.
Đắng cay một kiếp người
Khi biết tôi là PV muốn đến tìm hiểu về câu chuyện của cuộc đời chị, chị Vũ Thị Tuyết (37 tuổi, trú tại đội 2, xã Tri Thủy, huyện Phú Xuyên, TP.Hà Nội) hớt hải nhờ người đi gọi chị Mây (chị gái của chị Tuyết) đang đi làm phụ hồ ở làng bên về để tiếp khách. Chị Tuyết vừa đi vừa nói: “Khổ lắm anh ạ. Cuộc sống của em nghĩ đắng cay, tủi nhục, nhiều lúc tỉnh táo chỉ muốn chết đi cho xong…”.
Một lúc sau, chi Mây về và kể cho tôi nghe số phận hẩm hiu của người em út là chị Tuyết. Trong câu chuyện của chị Mây, tôi được biết thời con gái, chị Tuyết vốn nổi tiếng ngoan ngoãn, xinh đẹp trong vùng, được nhiều chàng trai theo đuổi. Nhưng duyên số đã đưa chị lấy Phạm Đình Hưng ở xã bên năm 1996, khi chị 21 tuổi. Thật không may cho chị Tuyết, Hưng lại có máu cờ bạc và hễ trong nhà còn thứ gì có giá trị là hắn lại đem đi cầm cố để nướng vào trò “đỏ đen”.
Năm 1998 chị Tuyết sinh đứa con trai đầu lòng. Cuộc sống vốn dĩ đã túng thiếu, nay phải nuôi con thơ nên càng thêm phần khó nhọc. Mọi công việc trong gia đình đều một mình chị lo toan gánh vác. Thấy chị vất vả, mẹ chị vay mượn khắp nơi được 2 chỉ vàng đưa cho con gái.
Đón nhận của hồi môn muộn từ người mẹ, nghe bảo bà phải vay mượn khắp nơi mà chị Tuyết ứa nước mắt. Chị coi đó là một món tài sản vô cùng quý giá, là của để dành cho hai vợ chồng sau này có chỗ dựa làm ăn. Thế nhưng, cũng chính vì số vàng này mà đời chị rẽ sang một con đường oan nghiệt đẫm nước mắt và nỗi đau.
Chị Mây đang kể về người em gái của mình.
Vào một ngày năm 2000, chị phát hiện thấy số vàng để trong tủ “không cánh mà bay”, thấy thế chị lờ mờ đoán ra được sự việc người chồng lại đem đi cờ bạc. Chị Tuyết nhẹ nhàng hỏi chồng: “Anh có biết số vàng trong tủ ở đâu không?”. Những tưởng chồng sẽ nhẹ nhàng trả lời chị, nhưng không ngờ hắn quay sang chửi bới, đánh đập chị thậm tệ vì dám “hỏi đểu” chồng. Đỉnh điểm là gã chồng vũ phu này đã đập tan viên gạch vào chính đỉnh đầu người vợ mà đêm đêm “tay ấp má kề” với hắn. Chỉ kịp kêu lên một tiếng đau đớn, chị nằm gục xuống nền nhà, ngất lịm đi giữa vũng máu.
Mọi người vội vàng đưa chị lên Bệnh viện 103 cấp cứu, các bác sĩ ở đây kết luận chị bị chấn thương sọ não. Di chứng để lại sau đó là những trận động kinh hằng ngày. Đến năm 2003, trong một lần chị Tuyết đang rán đậu dưới bếp thì trận động kinh ập đến, không làm chủ được mình, chị ngã nhào vào chảo dầu đang sôi sùng sục.
Sau những ngày chìm vào hôn mê bất tỉnh, chị cũng mơ hồ biết mình vẫn còn sống. Chị vẫn nguyên vẹn cảm giác kinh hoàng trong phút giãy giụa khi khuôn mặt úp trong chảo mỡ. Khi nghĩ đến ký ức ám ảnh ấy, chị lại rùng mình và ngất đi. Khi tỉnh lại, bên cạnh chị là mẹ và các chị gái… không thấy người chồng đâu cả! Vài tuần sau, chị cũng dần tỉnh lại. Chị đã có thể nói chuyện, đôi mắt cũng đã nhìn mọi vật rõ hơn. Và, chị cảm nhận được có gì “khang khác” ở bản thân mình. Chị bỗng nghĩ đến khuôn mặt mình. Nhưng mẹ và chị gái chị nhất mực không cho chị đến gần gương. Thấy thái độ của người thân và cơ thể băng bó, tiều tụy của mình, chị biết nhan sắc của mình đã hỏng. Một lần giấu mẹ, chị soi gương rồi choáng váng, bởi mặt mũi chị biến dạng kinh hoàng, hai lỗ mũi gần dính vào nhau, hai khóe mắt kéo xuống khiến đôi mắt chị rất ít khi nhắm lại được…
Những ngày sau đó, chị sống chung với những dải băng băng bó khắp thân thể. Vết thương cứ thế lở loét. Đã nhiều lần cô y tá băng bó cho chị và dù đã đeo khẩu trang, nhưng chị vẫn thấy cô y tá phải nhăn mặt vì mùi da thịt thối. Theo thời gian, những vết thương cũng dần liền miệng, những trận động kinh cũng nguôi bớt, nhưng nỗi đau đớn tinh thần cứ dai dẳng trong chị. Hiện một cánh tay của chị bị co quắp lại, không thể dang thẳng ra được. Mỗi lần nhìn trong gương, khuôn mặt méo mó, dị dạng khiến chị ngã vật ra. Trong suốt quãng thời gian nằm viện, anh chồng cũng “có nghĩa” đến thăm chị đôi lần rồi mất hút. Chị nói: “Có lẽ anh ấy ngại chi phí viện quá cao, không thanh toán nổi, nên đành giao phó tôi cho mẹ tôi và các chị”.
Khi chị ra viện, bà mẹ già của chị lại thêm một lần nữa đến van xin gia đình thông gia cho con gái mình quay trở lại làm dâu. Chị lại được về nhà chồng, nhưng phải ở riêng, ăn riêng, sống biệt lập với gia đình nhà chồng. Dị hình dị dạng, nên ai ai trong nhà chồng cũng nhìn chị như một thứ “quái vật” biết nói tiếng người. Chị chua chát nói trong nước mắt: “Mỗi khi nhà có khách đến chơi, mẹ chồng tôi lại nói bóng gió xua đuổi tôi. Hình như bà sợ người ta chết khiếp khi nhìn thấy tôi”.
Một điều lạ là, dù cơ cực, dù bị bạo hành đến tê liệt ý thức, thể xác, chị Tuyết vẫn không tố cáo chồng với chính quyền hay có bất cứ động thái nào để tự vệ chính đáng! Chị vẫn hy vọng vào một sự thay đổi ở con người mà chị đã từng hết mực thương yêu. Hơn nữa, nếu tố cáo chồng thì có lẽ những ngày tháng sau đó chị sẽ kham khổ hơn khi một mình nuôi con, rồi sau đó là những trận đòn phũ phàng hơn nữa từ người chồng của mình. Nhưng chị có ngờ đâu, người chồng khi thấy chị bị động kinh, nay lại thêm khuôn mặt biến dạng đã nhẫn tâm đuổi chị về quê ngoại, ngăn cấm chị gặp con rồi đi lấy vợ mới.
Trao đổi với PV, ông Uông Việt Hùng -Trưởng Công an xã Tri Thủy - cho biết: “Sự việc gia đình chị Tuyết đã diễn ra từ lâu, nhưng do còn khúc mắc giấy tờ, hồ sơ từ nhiệm kỳ trước nên chúng tôi chưa thể giải quyết được. Gần đây, chúng tôi có nhận được đơn thư khiếu nại từ phía mẹ chị Tuyết và chị Mây. Hiện chúng tôi đang phối hợp với Công an huyện Phú Xuyên để xử lý sự việc trong thời gia sớm nhất”.
“Hoàn cảnh gia đình nhà chị Tuyết hiện cũng thuộc dạng chính sách của địa phương, nên mỗi tháng đều nhận được tiền trợ cấp và thuốc uống của Nhà nước” - ông Hùng cho biết thêm.
“Muốn được chăm sóc cho con”
Chị Tuyết về ở với người mẹ già năm nay đã hơn 80 tuổi. Do di chứng của trận bạo hành, sức khỏe của chị Tuyết rất yếu, chẳng làm được việc nặng. Hơn thế nữa, hằng ngày chị Tuyết bị lên cơn động kinh 2 đến 3 lần. “Mỗi lần lên cơn động kinh là chân tay nó lại co quắp hết vào, bọt mép sùi ra rồi đánh hết tất cả mọi người. Ba, bốn người giữ một lúc sau nó mới tỉnh” - chị Mây kể. Cũng chính vì sự không tỉnh táo của mình nên chị Tuyết đã phải gọi người chị gái của mình tiếp chuyện với tôi.
Con trai của chị Tuyết năm nay đã 14 tuổi, nhưng số lần chị gặp mặt con chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần chị Tuyết tìm cách gặp con mình thì lại bị người chồng… vác dao ra đuổi. Những lúc đó chị lại tất tả chạy trốn, nhưng rồi tình mẫu tử lại trỗi dậy mỗi khi chị Tuyết nghĩ về con mình. Bị người chồng ngăn cấm là thế, nhưng cứ 2 hôm chị lại tự mình đạp xe 7km, lên nhà chồng tìm cách gặp con. Cái lần lên thăm con cách đây 4 năm về trước, đang đạp xe đến nửa đường thì cơn động kinh ập đến khiến chị ngã vật ra đường, may mà có người đi qua phát hiện nên chị mới còn sống sót đến ngày hôm nay. Từ đó, chị Mây ngăn cấm không cho chị Tuyết đi xe đạp nữa thì chị lại ra đường đi nhờ xe để được nhìn thấy con mình.
Hiện tại, chị Tuyết hằng tháng được Nhà nước trợ cấp 350.000 đồng. Cuộc sống với mẹ già khó khăn là thế, nhưng chị cũng không dám tiêu gì nhiều mà để dành dụm, cứ mỗi khi thời tiết chuyển mùa chị lại sắm cho con mình những bộ quần áo mới. Trong lòng chị Tuyết vẫn khát khao thiên chức làm mẹ, được chăm sóc cho đứa con mình rứt ruột đẻ ra. Trong giây phút hiếm hoi tỉnh táo trong ngày, chị Tuyết nghẹn ngào, mếu máo chia sẻ: “Mùa đông sắp đến, em đã mua cho con mình một chiếc áo khoác mới, một vài hôm nữa sẽ lén lút đưa cho cháu. Được nhìn thấy con khôn lớn, được dỗ dành, chăm sóc cho con những lúc nó ốm đau, được nghe một tiếng gọi “mẹ”... với người khác thật dễ dàng, nhưng với em nó khó khăn lắm, mặc dù con mình còn khỏe mạnh và sống cách chẳng bao xa(!)”