Chào các độc giả mục tâm sự! Khi viết nên những dòng này tôi đang ở trong một hoàn cảnh hết sức éo le và bi đát. Khi người chồng mà tôi yêu thương nhất vừa rời bỏ thế giới này sau 5 năm mòn mỏi chờ đợi một đứa con...
Tôi và chồng cưới nhau từ năm 2009 tới nay đã được 5 năm, nhưng số phận lại chưa cho chúng tôi một cơ hội làm cha, làm mẹ. Đã nhiều lần tôi khấp khởi vui mừng, nhưng rồi khi đi khám lại chẳng có kết quả như ý. Tôi vẫn chưa thể sinh con, dù bác sĩ kết luận cả hai vợ chồng tôi hoàn toàn bình thường. Tôi biết chuyện con cái là lẽ tự nhiên “trời cho sao nhận vậy”, nhưng vì khát khao đứa con khiến vợ chồng tôi thêm lo lắng, mong chờ.
Dù thế, chồng tôi vẫn luôn tin tưởng và hi vọng. Với một người đàn ông đã 35 tuổi như anh, để làm được thế quả là điều khó khăn. Anh vẫn yêu vợ, chăm sóc vợ như ngày nào. Những lần tôi ốm đau anh luôn ở bên chăm sóc, cháo cơm đầy đủ. Tôi không nói quá lên, nhưng 5 năm qua, chồng tôi chưa một lần to tiếng với vợ.
Anh là thế, nhẹ nhàng ân cần và chu đáo. Với gia đình vợ, anh luôn là chàng rể hiếu lễ, cứ mỗi tuần anh lại gọi điện hỏi thăm bố mẹ vợ một lần. Các dịp lễ tết, đi công tác xa anh luôn dành tặng cho bố mẹ những món quà do anh tự chuẩn bị từ trước. Bố mẹ tôi cũng vì sự chu đáo đó mà quý trọng anh vô cùng. Anh còn nói sau này có điều kiện, bố mẹ hai bên rảnh rỗi, anh sẽ đưa các cụ đi du lịch khắp Bắc Nam cho biết đây, biết đó.
Để tôi yên tâm và tin tưởng vào tình yêu của mình, anh luôn có kế hoạch trong cuộc sống. Hầu như tuần nào cũng vậy, lúc rảnh rỗi anh thường sắp xếp thời gian đưa vợ đi làm đẹp, mua quần áo và đi du lịch ngắn ngày. Anh nói đó là cách “hâm nóng tình cảm” mà anh dành cho vợ chồng tôi, anh không muốn chỉ vì chưa có những đứa con mà tôi phải chịu thiệt thòi.
Các chị em cùng cơ quan nhìn vào ai cũng nói tôi may mắn khi lấy được người chồng như vậy, còn các anh con trai thì nói “em hạnh phúc thế”. Đúng là tôi có cảm thấy mình vừa là người may mắn, vừa là người hạnh phúc, nhưng vẫn còn một số điều tôi cảm thấy chưa vui đó là thiếu những tiếng cười vô tư trong sáng của con thơ.
Tôi biết, chồng tôi không nói nhưng anh mong chờ những đứa con đó từng ngày. Nhiều khi nhìn anh trầm ngâm hút cả một bao thuốc trong đêm tôi thừa hiểu được niềm khao khát đó. Cũng như đôi lần đi trung tâm mua sắm, thấy những đứa trẻ đi cùng gia đình người ta cười nói, tôi thoáng thấy ánh mắt chồng tôi đượm buồn vì mong mỏi.
Không chỉ vậy, tôi còn hiểu rằng chồng tôi luôn cảm thấy tự ti, dằn vặt. Đôi lần anh nói với tôi rằng “hay anh bị vô sinh”, “hay do anh không có khả năng làm bố”… Nhưng tôi thừa hiểu đó không phải là lý do, mà cơ bản duyên số chưa đến.
Rồi một ngày nọ, khi tôi đang ở cơ quan thì nhận được tin anh bị tai nạn đang vào viện cấp cứu. Tôi bỗng lặng đi những giọt nước mắt vội vàng rơi. Cách đây một giờ đồng hồ, tôi vừa có một cuộc xét nghiệm máu và biết tin mình có thai. Tôi đang định gọi điện báo cho anh thì nhận được tin dữ.
Chồng tôi trút hơi thở cuối cùng vào 4h chiều hôm đó. Sau ngày đưa tang anh, tôi có nói với gia đình hai bên về đứa bé, nhưng rồi tôi chỉ nhận được những ánh nhìn lạnh lẽo từ gia đình chồng. Có lẽ họ đã quá đau đớn, họ không còn đủ niềm tin để đối diện với thực tại. Giờ tôi phân vân quá, tôi không biết mình phải làm sao nữa. Tôi cũng sợ rằng làm mẹ đơn thân sẽ gặp nhiều khó khăn, tôi cũng sợ con tôi lớn lên mà không có bố nó sẽ rất buồn. Tôi biết phải làm sao đây mọi người ơi?