Tôi và anh yêu nhau, được sự đồng ý của bố mẹ hai bên là điều thật may mắn, bởi khi yêu tôi thấy mình chẳng xứng lắm khi đứng cạnh anh. Mỗi khi tôi về nhà chồng tương lai, bố mẹ anh đều săn đón tôi, chăm lo quan tâm hết mực khiến tôi cảm giác như được về nhà mình. Dự định là đầu năm sau chúng tôi sẽ làm đám cưới, nhưng chúng tôi đã lỡ ăn cơm trước kẻng. Và tôi có bầu. Thực sự, khi mới biết có bầu, tâm trạng tôi hoang mang và lo lắng. Điều tôi lo sợ nhất là phải đối diện với gia đình anh. Bố mẹ anh tuy quý mến tôi, nhưng liệu hai bác có chấp nhận khi tôi đã mang thai trước hay không. Nhưng rồi nỗi lo lắng ấy cũng qua đi khi mẹ anh trấn an tôi: “có bầu rồi thì cưới. Con cái là lộc trời cho. Nhiều cặp vợ chồng muốn có con còn không được. Nhà mình có phúc rồi”. Tôi như vỡ òa hạnh phúc, và cảm thấy mình thật may mắn khi có được người mẹ chồng cảm thông và tâm lý như vậy.
Gần 2 tuần sau, bố mẹ anh sang nhà tôi nói chuyện và hỏi cưới. Trước khi về, mẹ tôi tỏ ý xin lỗi mẹ chồng vì đã không bảo ban tôi, để chúng tôi gây ra việc lớn, nhưng mẹ chồng đã an ủi mẹ để tôi rằng: “2 gia đình có phúc phận mới có cháu sớm thế, có phải muốn là được đâu. Gia đình tôi không có ý kiến chê trách gì các con cả”. Bố mẹ và tôi đều rất mừng và thầm cảm ơn sự cởi mở, rộng lượng của gia đình chồng, vì quê tôi còn lạc hậu lắm, không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận việc con dâu có bầu trước đám cưới. Ngày cưới của chúng tôi, gia đình chồng lo chu toàn mọi việc, cỗ bàn linh đình. Trong đám cưới không ít người xì xào bàn tán về “cái bụng” của tôi. Có người họ hàng xa còn nói với mẹ chồng tôi: “sao cũng cưới mà để cái bụng lùm lùm rồi mới cưới, chả hiểu gia đình chị nghĩ gì”. Khi ấy tôi không nghe mẹ chồng trả lời gì nhưng thấy mặt mẹ biến sắc. Những nụ cười của mẹ đối với tôi được thay bằng những tiếng thở dài, ngán ngẩm. Lúc này tôi chưa hiểu được vấn đề chỉ thấy trong lòng hơi lo lắng.
Ngày thứ hai sau khi về nhà chồng, chúng tôi định đến thăm, chào hỏi và cảm ơn họ hàng thì mẹ chồng tôi nói mát mẻ: “Anh chị đừng bày vẽ, nếu biết lễ nghĩa ngay từ đầu thì đâu đến nỗi. Giờ cái bụng lùm lùm rồi, đi ra mắt cái gì nữa. Anh chị đi ra mắt hay đi bêu chúng tôi. Đám cưới mà biết bao nhiêu người nói cạnh nói khóe tôi. Làm tôi xấu hổ biết bao nhiêu mà kể?”. Hai vợ chồng tôi nghe vậy không nói được câu nào, tôi thấy mình sao tủi nhục thế, nước mắt cứ lã chã rơi.
Tôi có bầu, bị nghén nặng, không ăn uống được gì, người lúc nào cũng mệt mỏi, chẳng làm được gì cả, việc gì cũng đến tay mẹ chồng, rồi ra vào, xóm giềng cứ hỏi mát mẻ mẹ tôi rằng, tôi sắp sinh chưa. Khiến mẹ vô cùng khó chịu. Khi đang nấu cơm, tôi bị nôn khi ngửi mùi thức ăn, bỏ chạy vào nhà vệ sinh thì mẹ thở dài, ngấm nguýt: “cả thế giới này mình chị mang bầu thôi chắc. Tôi có mang ba đứa con, bụng vượt mặt mà tôi vẫn đi gánh thóc. Các chị bây giờ là sướng quá, cứ làm mình làm mẩy”. Tôi cứng họng, không biết phải nói thế nào với mẹ. Tôi những tưởng mẹ sẽ tâm lý và yêu thương tôi nhưng thật không ngờ.
Tôi biết mình không đúng nên cố chịu sự hằn học của mẹ với mình, nhưng sức chịu đựng cũng có giới hạn. Hôm vừa rồi, bà đi dự đám ăn hỏi của đứa cháu về, bà nói bóng gió: “Đấy, nhà người ta ăn hỏi đàng hoàng, thời gian thư thả vui vẻ là vậy, chả bù cho mình. Cưới xin mà cuống cà kê hết cả lên không sợ con dâu đẻ mất. Hôm nay ai cũng mừng cho tôi sắp lên chức bà nội, nhưng mừng cái nỗi gì, họ đang cười vào cái mặt tôi ấy. Nhơ nhuốc quá. Tôi hôm nay tìm mãi chả có cái mo nào che vào mặt, chả có cái kẽ nẻ nào mà chui. Ê mặt quá”. Tôi ức quá, khóc không thành lời, tôi nói với mẹ chồng: “Con xin mẹ. Con biết con sai, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, mẹ bỏ qua cho con. Mẹ không thương con thì mẹ thương đứa cháu nội của mẹ có được không? Mẹ cứ như vậy, con sắp không chịu nổi nữa rồi”.
Không ngờ, tôi chỉ nói vậy mà mẹ chồng tôi đã quát lớn: “không chịu thì chị làm gì, chị đánh tôi hay bịt mồm tôi lại? chị có giỏi bịt mồm cả làng lại đi, người ta đang cười vào gia đình chúng tôi đấy”. Tôi lại càng sốc hơn, chỉ biết khóc và cầu xin mẹ bỏ qua, nhưng mẹ càng được đà, mẹ như xả hết những bực tức trong người vào tôi: “chị xin cái gì, khi tôi xin chị tha cho con tôi thì chị làm lơ, giờ chị bôi tro trát trấu vào cả họ nhà tôi thì chị xin tha thứ à? Cả làng này, người ta đang cười vào mặt chúng tôi. Chị có ăn có học, có giáo dục mà chị vác bụng chềnh ềnh ra về nhà chồng à? Chị không chịu nổi cái nhà này thì chị đi đâu thì đi, đúng là gái đĩ già mồm”.
Lúc ấy cơn uất ức lên đến cực điểm, trời đất như sụp đổ trước mắt tôi. Có trong mơ tôi cũng không nghĩ số phận mình lại khổ đến vậy. Tôi bỏ về nhà mẹ. Ngay tối hôm ấy, mẹ chồng tôi gọi điện sang nhà mẹ đẻ tôi mắng vốn: “ông bà cho tôi gửi con dâu sang đó, ông bà dạy lại cháu hộ chúng tôi, kẻo tôi dạy lại mang tiếng mẹ chồng nàng dâu”. Rồi mẹ chồng tôi lại nhắc đi nhắc lại câu nói: “có ăn có học, được giáo dục đàng hoàng mà vác cái bụng chềnh ềnh về nhà chồng. Nói đụng đến một cái là khi với dỗi, tỏ vẻ thanh cao lắm. Không hiểu ông bà tốn tiền cho nó học để làm gì, nó học được cái gì không biết. Cư xử như phường ít học”. Bố mẹ tôi cũng chỉ biết xin lỗi mẹ chồng và khuyên tôi nên về bên ấy xin lỗi. Tôi phải làm thế nào để thay đổi cuộc sống của mình đây? Giá như ngay từ lúc đầu bố mẹ chồng không đồng ý hay tỏ thái độ với tôi thì tôi còn dễ chấp nhận, biết cách thích nghi. Nhưng lúc đầu gia đình chồng săn đón yêu thương, sau đám cưới mẹ chồng lại đối xử tệ bạc với tôi và bố mẹ đẻ khiến tôi không chấp nhận nổi. Tôi biết phải làm sao?