Khi tôi viết ra những lời này, tôi đã khóc rất nhiều. Tôi không biết giờ đây những ngày tháng tiếp theo mình sẽ sống thế nào với người chồng mà tôi không hề có một chút tình yêu. Ở cái tuổi 18, cái tuổi như hoa mới nở, xuân xanh, dịu dàng, ngây ngất.
Một đứa con gái vừa ngây ngô chập chững chuẩn bị bước vào trang mới của đời như tôi nào đã hiểu được nhiều chuyện. Tôi không như người ta, không được quyền học cao, mơ ước tương lai cho bản thân mình, không được biết đến sinh viên là gì? Nhà tôi khó khăn, nợ nần không biết bao giờ trả hết, một mái nhà ấm cũng không có.
Tôi quen Anh từ năm 17. Gia đình tôi cũng cho phép. Tôi và anh yêu nhau không phải là lâu nhưng cũng không phải là quá ngắn. Hai năm, anh luôn chăm sóc, thương yêu, quan tâm tôi hết lòng. Anh yêu tôi rất nhiều hơn cả mọi thứ, mọi cô gái anh đã từng quen. Vì tôi mà Anh đã bỏ bạn bè, những thói quen không tốt, Anh bỏ cả cơ hội đi làm ở nơi tốt chỉ vì tôi, vì muốn ở cạnh tôi. Tôi chưa bao giờ có cảm giác được hạnh phúc như vậy, nhiều khi tôi tự hỏi, vì sao anh lại yêu tôi nhiều như thế. Gia đình tôi không có gì cả, nghèo nàn, bố mẹ tôi sẽ không cho anh được thứ gì nếu như anh lấy tôi. Vậy mà anh vẫn si mê, yêu thương tôi hết lòng.
Dù là bố mẹ rất quý anh nhưng vì, hoàn cảnh gia đình anh cũng nghèo khó, cũng chẳng khá giả gì giống nhà tôi vậy, nên bố mẹ lo lắng lắm. Họ vẫn động viên tôi, sợ rằng hai đứa lấy nhau về cuộc sống sẽ rất vất vả và khổ sở.
Gia đình tôi rất khổ nên luôn mong muốn tôi có chồng nước ngoài. Tôi cũng hiểu, tôi và anh đều biết tình yêu này sẽ đi đến ngõ cụt nhưng làm sao có thể ngừng yêu khi nó đã quá lớn.
Rồi cái gì đến cũng phải đến, tôi có chồng. Tôi báo cho anh, mong anh tìm một người nào đó tốt hơn tôi, quên tôi đi và đừng chờ đợi. Vì tôi không thể quay lại được nữa, tôi đã mang tiếng là gái có chồng, tôi làm sao xứng với anh. Nhà anh khác, ba mẹ anh khó, anh là con trai út, mọi người sẽ đàm tiếu nếu như anh lại yêu một cô gái có chồng như tôi.
Tôi biết, mình đã nhẫn tâm khi bỏ lại anh nhưng tôi là con cái của bố mẹ, tôi phải làm theo lời bố mẹ, để hi vọng bố mẹ bớt khổ hơn. Người đàn ông đó có tiền, giàu có, có thể lo cho tôi và gia đình tôi có cuộc sống vật chất tốt hơn. Tôi phải chọn con đường này thôi.
Nhưng từ ngày tôi lấy chồng, đêm nào anh cũng nhắn tin cầu xin tôi cho gặp anh lần cuối. Anh sẽ chờ đợi tôi dù 5 năm cũng được, nếu tôi hạnh phúc thì đừng quay về, còn đau khổ thì hãy về bên anh. Anh luôn ở sau lưng tôi, chờ đợi tôi. Anh và tôi sẽ cùng nhau đến nơi khác sống. Vì lúc ấy tôi đã trả hiếu xong thì hãy tự cho mình một con đường do bản thân chọn. Anh đã từng nói với tôi như vậy, anh hi vọng tôi có thể hiểu, có thể ở bên cạnh anh, nếu như tôi muốn.
Tôi đau khổ từng ngày, khóc từng đêm, vì phải cưới một người không yêu, vì nhớ anh và vì tủi thân cho mình. Chồng tôi là người nước ngoài, từng có hai đời vợ, lớn hơn mẹ tôi 1 tuổi. Tôi tiếc cho thân phận mình, tủi thân, phải chịu hy sinh cho gia đình.
Tôi đã hi sinh tình yêu, hạnh phúc của đời mình để làm tròn chữ hiếu với bố mẹ. Và giờ đây, tôi chịu dày vò con tim thế này đây!
Bây giờ, tôi vừa đám cưới được 2 tuần. Tôi yêu anh, và anh đòi chờ đợi tôi. Vậy sau này tôi có nên quay về bên anh không? Tôi có nên cho anh hy vọng rồi chờ đợi không? Vì anh nói cuộc sống chỉ cần có tôi là anh mới vui vẻ, hạnh phúc được. Tôi biết anh là người chung thủy dù đợi 10 năm anh vẫn đợi. Tôi rất khổ tâm. Chẳng còn khóc nổi nữa.
Người chồng già hơn mẹ tôi 1 tuổi có thể cho tôi cuộc sống nhiều tiền, cung phụng gia đình tôi nhưng làm sao mà cho tôi được giây phút hạnh phúc đây. Tôi đã quá ân hận rồi, nhưng còn con đường nào cho tôi quay về. Tôi cũng không thể trở thành người vợ bỏ chồng theo trai được. Tôi đã quá tuyệt vọng rồi. Hãy cho tôi một lời khuyên.