Em và anh ấy quen nhau qua điện thoại, lúc ấy em đang học kỳ 2 của lớp 11. Em bị anh chinh phục chỉ sau nửa năm. Chúng em thường nói chuyện sau 1 ngày làm việc và học tập từ 23h đến 1h sáng kể cho nhau nghe về gia đình, công việc...
Yêu nhau được 1 năm anh có về nhà em chơi vào dịp tết nhưng chỉ ở lại chơi 1 ngày. Lần thứ 2, anh xuống nhà em lúc 12h đêm vì hôm đó là sinh nhật của em, bạn bè của em về hết. Anh nói sẽ xuống muộn vì có đang có chuyến hàng ở Thái Bình, xong việc anh sẽ bắt taxi xuống chỗ em. Đêm hôm đó, anh ngủ ở phòng em. Lúc đó, anh có uống rượu vì phải tiếp khách nên không kiềm chế được bản thân và có những cử chỉ thân mật đến em và đến vùng nhạy cảm. Tuy nhiên, em ý thức được việc đó nên em không cho đi quá giới hạn, anh cũng tôn trọng em.
Ngày hôm sau em phải quay trở về nhà anh ở Ba Vì, Hà Nội. Em có kể là: Tối hôm đó, anh có những hành động làm em rất đau và chảy máu vùng kín. Anh trả lời là anh xin lỗi có những hành động như thế và nói chắc em đến ngày đèn đỏ. Và từ đó, anh không nghe điện thoại của em, em nhắn tin anh cũng không trả lời. Em hỏi anh ấy bị làm sao và có chuyện gì nhưng tất cả chỉ là im lặng. Thật sự đó là cú sốc đầu đời của em. Thời gian đó cũng là lúc em chuẩn bị thi tốt nghiêp lớp 12 và kỳ thi đại học. Em chán nản vô cùng không có tâm trí để học nữa. Sau nửa tháng im lặng, anh chủ động gọi điện động viên em đừng suy nghĩ gì và bảo em cố học tập tốt.
Em hỏi lý do làm sao anh không liên lạc với em, anh im lặng không nói gì. Em khóc rất nhiều.
Khoảng 3 tháng sau em nhận lời yêu 1 anh ở gần nhà và chúng em đã có quan hệ. Khi anh gọi điện, em đưa cho người yêu mới nghe, em muốn trả thù anh, người đã làm tổn thương em. Nhưng thật sự trong lòng em còn yêu anh ấy nhiều lắm. Tại sao anh ấy lại bỏ em mà không cho em 1 lý do nào cả?
Thỉnh thoảng anh ấy uống rượu say lại gọi điện cho em và chỉ bảo em cố gắng tập trung vào việc học và rồi anh ấy là lại im lặng. Em đau lắm.
Năm đó em thi đậu đại học và người đầu tiên em thông báo chính là anh. Chúng em thỉnh thoảng hẹn hò nhau và cùng vào nhà nghỉ. Và có 1 sự thật không thể tưởng tượng được sẽ đi theo em đến suốt cuộc đời. Có một hôm em và anh ấy vào nhà nghỉ thì có cả 1 người bạn của anh ấy nữa. 3 người nằm trên 1 giường, em nằm cạnh anh. Và đến nửa đêm, bạn của anh ấy có những hành động sàm sỡ với em. Đến lúc đó, em đã gọi anh ấy và khóc suốt đêm. Kể hôm đó, em thường trách mắng anh là kẻ tiểu nhân và anh cũng không có 1 lời xin lỗi nào cả.
Năm thứ nhất và năm thứ 2 em và anh ấy vẫn giữ liên lạc. Anh có dẫn em về nhà anh chơi và tất cả mọi người trong gia đình em và bạn bè anh đều giục chúng em cưới. Em nghĩ là em đang học đợi khi nào em học xong có công việc ổn định thì chúng em sẽ kết hôn. Lắm lúc, em sợ mất anh nên đề nghị cưới nhưng anh trả lời là anh chưa có sự nghiệp nên không thể cưới em bây giờ được.
Kể từ khi chúng em quen và yêu nhau, im lặng cũng đã được gần 5 năm. Mỗi lần, nằm cạnh anh, em lại không ngủ được, những dòng nước mắt lại tuôn khi những hình ảnh bị bạn anh ấy sàm sỡ hiện ra. Em đau lắm, chắc hình bóng đó sẽ đi theo em suốt cả cuộc đời.
Những ngày sinh nhật, ngày lễ Tết là những ngày em mong anh ấy gọi điện hay chỉ cần nghe được giọng nói của anh ấy nhưng tất cả đề vô vọng. Thậm chí, khi yêu nhau anh không hề có những lời chúc, hay quên. Vì người con gái ai cũng mong được người mình yêu quan tâm 1 chút nhưng đối với em điều đó không bao giờ trở thành hiện thực vì anh không bao giờ nhớ đến nó cả.
Hiện em đang là sinh viên năm 3, gần 3 tháng trở lại đây, ngày nào cũng gọi điện cho em, quan tâm đến từng miếng ăn, giấc ngủ. Em cảm thấy giả tạo làm sao vì em đang quen với cảm giác bơ vơ, lạc lõng.
Em học được cách yêu anh ít đi, quan tâm tới gia đình, bạn bè nhiều hơn. Em càng hững hờ thì anh lại quan tâm tới em. Em cũng đã tâm sự thật lòng với anh: Dù rất yêu anh nhưng chúng ta lấy nhau về sẽ không hạnh phúc vì em không vượt lên được quá khứ mà bạn anh đã gây cho em. Em sợ những lúc, anh uống rượu say, anh lại lôi chuyện quá khứ để dằn vặt em. Lúc đó, em sẽ chết mất. Em trả lời nhất quán là em yêu anh nhưng em sẽ không bao giờ lấy anh làm chồng.
Gần đây, dù bố mẹ em chưa từng gặp và nói chuyện với anh ấy nhưng bố mẹ đã cho em những lời khuyên: Thứ nhất là khoảng cách địa lý nhà em với nhà anh ở xa: nhà em ở Nam Định còn nhà anh ở Hà Nội. Thứ hai, anh không có công việc ổn định không thể lo được cho vợ con sau này (theo em được biết trong 2 năm vừa rồi, anh kinh doanh bị thua lỗ mất hết, nên bây giờ anh đang chờ cơ hội, thời điểm. Sang đầu năm 2014 anh lại bắt đầu làm công việc, thất bại từ đâu sẽ lại lại từ đó). Và hơn hết, bố mẹ em sợ em khổ vì bố mẹ chỉ có mình em là con gái mong con lấy chồng gần để có mọi người có thể ở gần nhau, chăm sóc cho nhau hơn.
Em cũng tâm sự với anh về nguyện vọng cũng như mong muốn của bố mẹ em. Anh cũng động viên em và hứa sẽ có cách giải quyết. Và điều quan trọng nhất, là tình cảm của em dành cho anh ấy đã bị phai nhạt không như 2 năm trước. Bởi vì cảm xúc của em bị chai lỳ và bị tổn thương quá nhiều!
Em muốn yêu và lấy người khác để bắt đầu lại từ đầu. Nhưng em không làm được vì khi nói chuyện và ở bên anh em cảm thấy bình yên.