Tôi thuộc loại người dám làm dám chịu, bởi thế tôi không phủ nhận mình đã từng là một người vợ cắm sừng lên đầu chồng, là một người đàn bà ngoại tình. Nhưng ở đời, chẳng có chuyện gì là tự nhiên, không căn cứ. Nếu như người đàn ông sống cùng mình là người chồng tử tế thì làm gì có chuyện vợ muốn ngả vào vòng tay người đàn ông khác. Bởi thế mới có chuyện như vợ chồng tôi, khi biết tôi ngoại tình, chồng tôi đã cảm thấy... người sai là mình.
Tôi lấy chồng bước sang năm thứ 8 thì bắt đầu ngoại tình. 8 năm sống với nhau, tôi nếm trải đủ mọi thứ vô tâm, hờ hững, của chồng. Tôi càng cố nhẫn nhịn thì sự tủi hờn càng tăng lên. Ra ngoài, thấy người ta đối xử với phụ nữnhẹ nhàng, ngọt ngào bao nhiêu thì về nhà chán nản bấy nhiêu.
Chồng tôi không phải là người đàn ông xấu nhưng anh sống khô khan, không một chút lãng mạn. Cuộc sống với chồng tôi chỉ đơn giản là đi làm, về nhà ăn, ngủ... Ngần ấy năm lấy nhau, chưa một lần chồng chủ động tổ chức một bữa cơm để mừng ngày cưới hay tặng tôi lấy một món quà. Anh hiền lành, tốt tính nhưng hôn nhân muốn hạnh phúc thì tốt thôi chưa đủ mà còn cần phải có sự tinh tế đểtình yêu vợ chồng luôn còn mãi.
Cuộc hôn nhân khiến tôi bất mãn nên tôi đã ngã vào vòng tay người đàn ông khác (Ảnh minh họa)
Cái gì cũng có quy luật của nó, tức nước thì vỡ bờ... Tôi chán chồng nhưng không thể bỏ nên đã ngã vào tay một người đàn ông khác. Vẫn biết cuộc tình đó chẳng đi tới đâu, cũng biết có thể lấy anh ta về, anh ta thậm chí có khi còn không tốt bằng chồng tôi bây giờ. Nhưng cuộc dạo chơi tình áo đó mang lại cho tôi cảm giác thích thú vì được chiều chuộng, nâng niu, nghe những lời có cánh và quá đỗi ngọt ngào. Đàn bà, nhiều khi gian truân, vất vả không sợ mà chỉ sợ cô đơn khi đứng bên người chồng của mình.
Tôi là người đàn bà ngoại tình trong cái tâm lí chẳng sợ sệt. Tôi giống như người bị giam hãm lâu ngày thành ra bất mãn và bất chấp. Cho tới khi chồng tôi cũng phát hiện ra cuộc tình vụng trộm đó. Tôi không giấu giếm, cũng không bao che mà ngay lập tức thừa nhận. Việc mình làm sớm muộn gì thì cũng lộ mà thôi, tốt nhất là thú nhận để không mang tiếng là một kẻ gian dối.
Nhưng tôi cũng chẳng có gì phải hối tiếc khi tung hê tất cả. Tôi nói rõ về việc vì sao tôi sinh chán nản rồi ngoại tình. Lúc đầu chồng tôi cũng gầm gào lên cho rằng dù thế nào thì tôi cũng không được ngoại tình. Nhưng rồi thời gian làm anh ấy tĩnh tâm lại. Đàn bà hay đàn ông thì cũng là con người, cũng có những cảm xúc và bị chi phối bởi nó. Nếu chồng tôi tinh tế hơn, không để tình cảm vợ chồng nguội lạnh thì hà cớ gì tôi đã phạm sai lầm như thế.
Sau vụ tôi ngoại tình, chồng tôi học cách thay đổi để không đánh mất đi tất cả. Tất nhiên, khi ấy tôi cũng quay về làm một người vợ ngoan hiền. Thực ra chuyện đàn bà ngoại tình cũng có gì ghê gớm lắm đâu. Đàn ông sai lầm được thì đàn bà cũng thế. Nếu yêu thương đủ nhiều thì chẳng bao giờ có chuyện ngoại tình. Và tôi nghĩ việc tôi ngoại tình như thế có lẽ đã là một đòn cảnh tỉnh với chồng tôi.
Dẫu sao giờ chúng tôi cũng đang hạnh phúc. Sau những sai lầm và học cách bỏ qua cho nhau thì mọi chuyện cũng chẳng có gì to tát cả.
(ngoclien@...)