Tôi là một người đã từng có suy nghĩ rất thoáng về chuyện đó. Tôi đã giả định nếu yêu phải một người con gái như vậy thì tôi sẽ cố chấp nhận nó. Nhưng cuộc đời sao lắm chuyện trùng hợp vậy. Thực tế tôi đã rơi vào trường hợp như thế.
Sau 2 năm 7 tháng yêu nhau mặn nồng, giờ tôi mới biết em đã đánh mất cái lần đầu tiên ấy cho một thằng Sở Khanh. Khi ấy, chỉ hơn 1 tháng yêu mà em đã dại dột trao đi cái quan trọng nhất của đời con gái cho hắn.
Hắn, một gã Sở Khanh đã quen một lúc 2 người. Một người ở quê và người thứ 2 là em. Vậy mà sao em khờ đến thế. Em yêu người ta đến điên cuồng không thể cảm nhận được sự dối trá. 6 tháng sau khi trao cái ngàn vàng thì tình yêu của em cũng chấm dứt bởi chính em chẳng còn hứng thú với nó nữa.
Nửa năm sau khi chia tay gã, em mới gặp và yêu tôi. Tôi cũng biết và cũng đã từng gặp hắn. Thời gian đầu yêu tôi, em vẫn nhớ tới hắn tha thiết dẫu biết rằng hắn là gã Sở Khanh đã lừa đảo em nhưng vẫn cứ yêu. Lúc đó tôi nói với em, anh sẽ cho em thời gian để quên người ấy. Nhưng tôi đâu biết là em đã dâng cho hắn tất cả.
Nếu tôi biết hết sự thật về em như thế thì đã không có ngày hôm nay. Và tôi cũng chẳng yêu em đến giờ. Từ khi biết điều này, tôi không biết phải làm sao. Đã 3 ngày dường như tôi không ngủ được. Tôi bị rối loạn tâm thần chẳng biết phải làm gì. Tôi chỉ biết là tim mình còn đập và có nghĩa là tôi vẫn đang sống.
Tôi đã trực tiếp hỏi em về điều đó. Tôi cố gắng kìm ném và tha thứ cho em. Trước mặt em, tôi không muốn thể hiện tâm trạng khủng khiếp của mình để cho em ngừng khóc. Nhưng em có biết là tôi cũng đang khóc và buồn biết mấy.
Tôi buồn và nước mắt dường như chảy ngược vào tim nhưng vẫn phải lau nước mắt cho em. Đâu ai biết là tôi khóc đâu. Tôi là con trai sao tôi lại khóc thế này. Có phải tôi quá yêu đuối?
Tôi đã quyết định tha thứ cho em nhưng sao mà những suy nghĩ ngổn ngang vẫn còn đó trong đầu. Tôi suy nghĩ tới những điều mà lẽ ra không nên. Tôi cứ tưởng cơ thể em sẽ là bí mật chỉ mỗi mình tôi biết.
Tôi cứ ngỡ rằng em là cô gái trong sáng ngây thơ của tôi. Nhưng sao bây giờ đầu óc tôi toàn những chuyện vớ vẩn. Những ý nghĩ cứ ám ảnh trong đầu tôi như : hắn đã chạm tay vào những đâu trên cơ thể em, lần đầu tiên là em tự nguyện hay miễn cưỡng chấp nhận, cơ thể em chắc chẳng còn chỗ nào là bí mật đối với hắn…
Em và hắn phải làm chuyện ấy nhiều đến mức nào thì hắn mới phát chán thế? Làm sao tôi có thể quên đây? Chắc tại tôi là một người không dễ dãi với bản thân mình về chuyện ấy. Tuy tư tưởng của tôi có hơi thoáng nhưng khi yêu, tôi chỉ yêu một người duy nhất và yêu rất lâu. Tôi cũng không phải là người dễ dãi với chuyện ấy. Có người con gái đã tự nguyện dâng hiến cho tôi nhưng tôi không nhận. Bởi vì không có tình yêu thì chẳng qua nó cũng chỉ là thỏa mãn sinh lý.
Nó cũng chẳng khác nào ăn bánh trả tiền. Có điều khác là không phải trả tiền mà trả bằng tình cảm. Tôi sợ lương tâm phải cắn rứt. Tôi không muốn vì chuyện đó mà làm cho người khác phải đau khổ. Tôi sẽ làm điều đó nếu tôi quyết định đi đến con đường cuối cùng của tình yêu. Chắc theo một số người con trai thì tôi ngu lắm.
Tôi phải làm sao để quên được những suy nghĩ nhơ bẩn trong đầu? Phải chấp nhận bạn gái đã mất trinh như thế nào? Hãy giúp tôi bằng những lời khuyên chân thành vì tôi đang rất cần nó. Hãy đặt mình vào trong hoàn cảnh của tôi.