Vợ đồng ý cho tôi cưới đơn giản chỉ vì tôi đủ tiêu chuẩn làm chồng của nàng. Con gái thời nay chỉ biết học và ăn, nhiều khi còn không phân biệt nổi loại cá gì, thịt bò hay thịt heo, nhiều em còn không phân được trứng gà hay trứng vịt…Còn vợ tôi không những đảm mà còn là một cô gái xinh đẹp có nhiều triển vọng trong công việc.
Mẹ tôi đã từng hứa chắc như đinh đóng cột với vợ chồng tôi rằng là sau khi cưới nhau rồi vẫn tôn trọng nghề nghiệp của con dâu, cho vợ đi công tác thường xuyên như ngày nào và còn thông cảm cho con dâu được hoãn kế hoạch sinh con trong vài năm đầu.
Lúc đó vợ tôi đã xúc động thật sự, mắt ngân ngấn nước. Còn tôi thì ngây ngất làm sao, kiêu hãnh làm sao. Lời hứa của mẹ như tiếng thở của gió, ngọt ngào, tha thiết, ấm áp thấm vào cõi hồn chúng tôi. Vậy mà đám cưới xong, mẹ quên bén mất lời hứa của mình.
Mẹ lấy đủ mọi lý do để hối thúc vợ chồng tôi sinh cháu nội cho mẹ. Sự kiểm soát gắt gao của mẹ khiến vợ luôn có cảm giác bị cầm tù. Mỗi lần đi đâu, với ai, vợ đều phải báo cáo xin phép mẹ cho rồi mới được đi.
Việc nội trợ vợ không có đủ thời gian để làm cho dù vợ rất đảm, mẹ không thể giúp con dâu được việc gì vì lúc nào vợ cũng chê mẹ đoảng, vậy là mẹ phán một câu xanh rờn: “Mẹ đoảng nhưng vẫn nuôi lớn được con trai mạnh khỏe đấy thôi”.
Vậy nên mỗi lần tôi làm sai chuyện gì thì vợ lại ca cẩm: “Anh đoảng giống y chang mẹ anh…”. Càng ngày tôi càng thấy mình lạc lõng trong cái gia đình to lớn này. Vẫn lực bất tòng tâm vì không thể lay chuyển được tình hình, và vẫn tuyệt vọng với bản chất nhu nhược không dám sống cuộc sống của chính mình.Tôi cần không khí để thở, cần không gian để sống, cần có sức để tiếp tục nghề nghiệp đam mê của mình.
Tôi là một con người chứ không phải là một con robot không có tim. Tôi bối rối nhận ra một sự thật, càng ngày càng tuyệt vọng và thêm sợ hãi mỗi ngày phải trở về nhà. Tôi bật khóc và khuyên vợ nên chiều theo ý mẹ sinh cho bà nội một đứa cháu, hy vọng là khi gia đình có thêm thành viên mới thì mọi thứ sẽ thay đổi và dễ chịu hơn. Thế nhưng vợ nhìn tôi chằm chằm và phán một câu mát mẻ: “Anh là cái đồ thất hứa, hứa lèo giống y chang như mẹ của anh…”.
Cuối cùng thì vợ cũng đồng ý sinh em bé. Vậy nhưng mọi chuyện lại không được tốt đẹp như ý tất cả mọi người mong muốn. Mọi rắc rối được bắt đầu từ khi vợ sinh em bé. Hôm xuất viện về nhà, mẹ chồng đã đón sẵn ở cửa, tay lăm lăm miếng chanh định vắt vào mắt thằng cháu đích tôn.
Mẹ còn bảo: “Khi sinh bố thằng bé, bà cũng làm như vậy nên mấy chục năm nay không hề có bệnh gì về mắt”. Vợ không biết phải bồng em bé trốn đi đằng nào đành phải nói thẳng với mẹ rằng: “Bác sỹ dặn chỉ được sử dụng nước muối loãng cho trẻ sơ sinh, bán ở các hiệu thuốc tây, có mấy ngàn một bình thôi, ngoài ra không được dùng gì khác. Mẹ có la mắng thì con cũng đành chịu chứ nhất quyết không thể dùng chanh nhỏ vào mắt cháu…”.
Vậy là mẹ chồng đùng đùng nổi giận vứt mạnh miếng chanh vào sọt rác, đi thẳng vào nhà đá thúng đụng nia, la chó mắng mèo đầy vẻ bực bội. Chưa hết, mẹ còn đến trước bàn thờ của bố chồng thắp hương than thở đủ thứ chuyện từ to đến nhỏ. Thấy mẹ như thế vợ lại nổi điên lườm tôi: “Anh bảo thủ, lạc hậu giống y chang như mẹ của anh…”.
Suốt mấy tháng nghỉ sinh ở nhà chăm con thì mẹ chồng cứ mặt nặng mặt nhẹ với con dâu suốt. Không chịu nổi, vợ tôi đành phải tìm cớ đi làm lại sớm, hy vọng mẹ ở gần cháu nhiều hơn sẽ không còn mang khuôn mặt lạnh lùng với con dâu nữa.
Vậy mà mới đi làm được có mấy ngày, một hôm vợ trở về nhà sớm hơn thường lệ thì hết cả hồn khi thấy bà nhai cơm rồi mớm vào miệng cháu. Vợ hét lên: “Sao mẹ lại mất vệ sinh thế, con sẽ dọn ra sống riêng, mẹ nói gì thì mặc kệ mẹ”.
Mẹ tôi quá sốc nên huyết áp tăng, nằm một chỗ từ hôm tới giờ. Vợ phải nghỉ việc ở nhà vừa chăm cháu, chăm mẹ chồng nên lúc nào tình hình trong nhà cũng căng như dây đàn. Tôi muốn cô ấy đỡ vất vả nên tranh thủ giặt quần áo, rửa bát giúp vợ, nhưng cô ấy ngày càng quá đáng.
Hôm qua cô ấy cầm chiếc váy trắng tinh ném vào mặt tôi “Anh giặt đồ bẩn thỉu y chang mẹ anh”. Tôi nghe câu này rất nhiều lần rồi và lần nào cũng rấm rứt như có trăm nghìn mũi kim đâm vào da thịt, giận đến run người nhưng phải cố kiềm chế vì không muốn ồn ào to chuyện .
Nói thật ỗi lần nghe câu đó là tình cảm đối với vợ cứ vơi dần đi. Con giống mẹ dù đó là những điểm xấu thì âu cũng là chuyện bình thường đầy ở thiên hạ, tôi chẳng thấy làm buồn lòng, ai mà không có nhược điểm, trên đời này chẳng ai hoàn hảo.
Tôi cũng nhớ con, nhiều khi cũng muốn sang đón cô ấy về. Nhưng tôi không muốn dễ dàng tha thứ cho sự hỗn láo của vợ
Có lẽ tôi vẫn chịu đựng tiếp nếu như không có chuyện sáng hôm qua, khi mẹ tôi vừa đỡ hơn một chút, bà đi vệ sinh chẳng may té ra ngoài sàn một chút. Vợ tôi thấy vậy la lối om sòm bảo rằng “Giời ơi, trên đời sao có loại người bẩn thỉu như vậy chứ. Thế này thì ở riêng thôi, không chịu được nữa rồi. Mẹ nào con nấy y chang nhau”. Đến lần này thì tôi không còn chịu đựng nổi tôi lao vào tát cho cô ấy mấy cái. Mẹ tôi thấy vậy cố can ngăn, còn vợ tôi ôm mặt khóc nức nở.
Chiều hôm đó, vợ bế con về ngoại. Tới nay đã 2 tháng rồi, thi thoảng mẹ vợ có gọi điện khuyên tôi nên sang xin lỗi nó một câu. Mẹ tôi cũng nhớ cháu mà héo mòn, bà thương cháu là thế, nhưng vì vợ tôi không biết phép tắc.
Tôi cũng nhớ con, nhiều khi cũng muốn sang đón cô ấy về. Nhưng tôi không muốn dễ dàng tha thứ cho sự hỗn láo của vợ, nên lần lữa không sang…Tôi không biết tôi có quá đáng lắm không? Mọi người hãy cho tôi một ý kiến.