Nghe xong Duyên biết rằng các anh nói vậy chỉ vì muốn an ủi mình. Cô nghĩ nguồn thận không những khó tìm mà nếu tìm được thì gia đình cũng không lấy đâu ra tiền phẫu thuật. Cô liền nói với hai anh rằng mọi người đã ký thoả thuận nên bây giờ sẽ đến lượt mình đi kiểm tra. Bị các anh ngăn cản, cô liền một mình đến bệnh viện, kết quả cho thấy cô hoàn toàn phù hợp để hiến thận. Duyên hết sức vui mừng thông báo cho hai anh biết.
Nhìn kết quả chẩn đoán, hai người anh thẫn thờ ngửa mặt thở dài: Tại sao vận mệnh lại tàn khóc đến vậy, tại sao ông trời lại cố tình trêu đùa số phận gia đình họ? Hàn Vĩ định ngăn cản em gái nói cô khó khăn lắm mới xin được việc, nếu chẳng may có vận mệnh gì thì dù có cứu được cha đi nữa thì ông và các anh của cô cũng áy náy suốt đời. Hàn Quân tiếp lời: “Chúng ta cũng đã tận tâm báo hiếu rồi, vận mệnh cũng muốn dày vò cha, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Việc hiến thận từ giờ sẽ không nhắc lại nữa, tránh để cha gặp thêm nhiều áp lực tinh thân”. Duyên nghe xong đáp: “Đúng là không thể trách các anh vì điều kiện không phù hợp, nhưng nếu các anh không cho em hiến thì suốt đời em sẽ không được thanh thản!”.
Hai người anh thấy em gái kiên quyết như vậy, lại không nỡ nhìn cha đối mặt với cái chết nên cuối cùng đành đồng ý. Tuy vậy, khi Hàn Duyên nói ý định của mình, ông Đức thà chết chứ không chịu chấp nhận. Mẹ cô ở bên cạnh lại là người cảm thấy đau khổ nhiều hơn: “Con như vậy bảo mẹ phải làm sao đây? Cả con và cha con đều là người thân nhất của mẹ, bảo mẹ phải lựa chọn thế nào đây?”. Thấy vợ không thể khuyên được con, ông Đức liền huy động người thân đến khuyên Hàn Duyên. Có người bảo Duyên sức khoẻ yếu, nếu cắt đi một bên thận sẽ ảnh hưởng rất lớn, sau này làm sao lấy được chồng, sinh con, hạnh phúc tương lai bị huỷ hoại.
Tuy nhiên mặc mọi người hết lời can ngăn vẫn không lay động được quyết định của Duyên. Hàng ngày cô vẫn đến bên giường làm công tác tư tưởng với cha. Ông Đức thở dài buồn bã: “Con gái, con đừng ngốc như vậy! Ai rồi cũng phải chết, dù cha có nhận thận của con thì sớm muộn cũng phải rời xa các con. Chẳng lẽ con muốn cha chết mà phải đem theo nỗi đau khổ hay sao? Hãy để cha được cười từ giã nhân gian!”. Trong lúc đó, người nhà đứng giữa một bên là người muốn hiến thận cho cha nên không biết phải thuyết phục ai.
Cuối tháng 12, bệnh tim của ông Đức có biến chuyển xấu, Duyên biết không thể kéo dài thêm nên bảo với hai người anh tìm cách thuyết phục cha. Nếu nước mắt không làm ông động lòng thì họ sẽ quỳ xuống để cầu xin. Tiếp đó, 3 anh em đến trước giường kiên trì thuyết phục cha thay thận. Thấy 3 con như vậy, tâm trạng ông vô cùng phức tạp, liên tục đấu tranh. Các chủ nhân hi vọng mình sống tiếp, nhưng con gái còn trẻ như vậy, cuộc sống tương lai còn dài, sợ có điều gì sơ xuất nên ông kiên quyết từ chối.
Hàn Duyên nghe xong quỳ sụp xuống: “Cha, cha cho chúng con sinh mạng, vất vả nuôi chúng con khôn lớn , nuôi chúng con đều trưởng thành thì cha lại muốn bỏ chúng con ra đi, cha nghĩ xem như vậy chúng con làm sao yên lòng được? Nếu cha không đồng ý,con sẽ ngày đêm quỳ trước mặt cha cùng cha chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật, đến khi nào cha đồng ý mới thôi”. “Con đừng nói nữa, có những người con hiếu thảo như thế này cha chết cũng nhắm mắt rồi. Cha đã già rồi, sao có thể để con hi sinh để cứu thân thể già nua này?”. Lúc này, hai người con trai cũng quỳ xuống hết lời cầu xin ông, cảnh ấy diễn ra hơn một tiếng đồng hồ. Người mẹ đứng bên lòng đau như dao cắt, bà rơi nước mắt khuyên chồng nên nhận tấm lòng thơm thảo của các con. Ông Đức thấy vậy bật khóc như đứa trẻ con bảo các con đứng dậy, cha đồng ý đề nghị của các con.
Chuyện tình phụ tử khi 3 người con trai tranh nhau hiến thận cứu cha (Ảnh minh hoạ)
Hạnh phúc dù xa cách
Nguồn thận đã được giải quyết, nhưng chi phí phẫu thuật đắt đỏ khiến cả gia đình một lần nữa rơi vào khó khăn. Thế nhưng, chính câu chuyện cô gái trẻ xinh đẹp hiến thận cứu cha đã làm cảm động những người xung quanh. Khi biết tin, bạn bè, người thân, đồng nghiệp của cô và những người trong nhà đều hết lòng giúp đỡ. Tuy vậy, số tiền quyên góp ấy vẫn chưa đủ. Hàn Duyên liền gọi điện cho trưởng khoa thận bệnh viện 181 nói khó khăn của mình. Vị trưởng khoa này cảm động trước câu chuyện của gia đình cô nên mở cuộc họp rồi quyết định miễn giảm thêm một phần chi phí phẫu thuật và thuốc men, giúp Duyên hoàn thành tâm nguyện cắt thận cứu cha. Ngày 21/1/2003, bác sĩ làm kiểm tra trước phẫu thuật đối với Duyên, phải dùng một sợi kim loại xiên từ đùi lên đến thận tạng của cô đến quan sát sự vận chuyển của huyết quản. Dù đau đớn thông lên tận óc nhưng Duyên vẫn cắn răng chịu đựng không kêu ca nửa lời.
Ngày hôm sau, gia đình Duyên đưa cha tới bệnh viện chuẩn bị phẫu thuật. 2h40 chiều 24/1, khi được đưa vào phòng phẫu thuật, ông Đức vẫn còn chút không lỡ để con hiến thận cho mình nên nhìn con mà nước mắt cứ lăn dài. Hơn 2 tiếng sau đó, ca phẫu thuật hết sức thành công, hai cha con được nằm chung một phòng, Duyên là người tỉnh dậy trước, nhìn cha đang ngủ ngon trên giường, trong lòng cô dấy lên một niềm vui khó tả.
Sau một tháng, cả hai cha con đều được xuất viện. Thế nhưng, mỗi tháng ông Đức phải dùng hết 2 ngàn tệ tiền thuốc chống thải hồi. Số tiền này đối với gia đình ông quả là một khoản vượt ngoài sức chịu đựng. Bởi trước đó họ đã phải vay mượn hơn 100 ngàn tệ. Nợ cũ chưa trả xong đã thêm nợ mới khiến gia đình này luôn sống trong khó khăn cơ cực. Mãi đến khi Thời báo Nam Kinh và Thời báo Ngân Châu đăng tải câu chuyện cảm động của họ đã làm rung động nhiều người. Một số công ty thuốc đã chủ động liên hệj cung cấp thuốc miến phí cho ông Đức. Một câu lạc bộ đánh Golf cũng mời Hàn Vĩ đến làm việc. Một doanh nghiệp tại địa phương cũng chủ động sắp xếp công việc cho Hàn Quân với mức lương ưu đãi. Về phía Hàn Duyên, sau khi xuất viện, cô đã trở lại làm việc. Hai người anh trai nói, nếu việc hiến thận sau này có ảnh hưởng gì đến em gái họ sẽ chăm sóc cô suốt đời. Tháng 5/2004, mẹ Hàn Duyên thấy các con mãi vẫn chưa chịu lập gia đình vì cuộc sống còn nhiều khó khăn, bà liền lên thành phố làm giúp việc để đỡ đần các con. Tết 2005 là lúc đoàn viên của các gia đình, nhưng nhà họ Hàn lại xa cách mỗi người một nơi. Dẫu vậy họ vẫn cảm thấy gia đình thật hạnh phúc, bởi họ biết các thành viên xa cách nhau chỉ là tạm thời. Bởi họ đang cùng phấn đấu cho một mục đích tốt đẹp hơn.
Khi được hỏi, ông Đức cảm động cho biết mình là người có phúc khi có những người con hiếu thảo và một gia đình tuyệt vời đến vậy. Ông cảm thấy mình nợ các con rất nhiều. Bởi nếu không có các con ông sẽ không được sống đến ngày hôm nay. Hàn Duyên cho biết, cha là người cả đời vất vả vì con nên mới lâm trọng bệnh, các con mới là người nợ cha nhiều hơn.
Gia đình là một tế bào của xã hội, nếu mỗi tế bào ấy đều giống như gia đình ông Đức thì xã hội sẽ tốt đẹp biết bao. Dù gặp tai ương nhưng gia đình ấy vẫn vô cùng hạnh phúc, vì mỗi người đều biết hi sinh và cống hiến cho các thành viên còn lại. Gia đình ấy đáng để chúng ta trân trọng và học hỏi.