Em lớn hơn tôi một tuổi nên tôi lúc nào cũng gọi em bằng chị. Chị thường gọi tôi là "Nhóc". Tôi cũng rất thích tiếng gọi đó vì nó như có sự yêu thương, vỗ về trìu mến. Tôi và chị yêu nhau rất nhiều, tình yêu của chúng tôi không giống như những người khác. Tôi chưa bao giờ nói yêu chị và ngược lại. Tôi cũng không đeo đuổi chị như những người con trai khác đeo đuổi để chinh phục bạn gái của mình. Tình yêu của chúng tôi trao cho nhau từ ánh mắt, nụ cười, từ cái nhìn trìu mến đầy quan tâm và ẩn chứa yêu thương. Tình yêu của chúng tôi được lớn dần qua những con hạc giấy mà chúng tôi trao cho nhau một cách nồng nàn.
Nhưng con đường đi đến hạnh phúc không như tôi nghĩ. Tôi đã hỏi cưới chị nhưng chị không chấp nhận. Tôi đã hỏi rất nhiều lần lý do tại sao chị không bằng lòng nhưng chị cũng không nói. Lúc ấy, vì thấy tôi buồn quá nên chị mới nói cho tôi nghe một sự thật đau lòng: Chị không làm mẹ được, không thể làm một đều thiêng liêng như những người phụ nữa khác. Đó là căn bệnh bẩm sinh mà chị đã khóc rất nhiều nước mắt. Chị cũng đã hỏi hàng nghìn lần tại sao bất hạnh lại trút lên người chị như thế? Chị đau đớn lắm nhưng làm sao chối bỏ được sự thật này.
Tôi đã khuyên chị rất nhiều. Tôi nói với chị rằng: "Không sao đâu, chúng ta cưới nhau về sống hạnh phúc là quá đủ rồi. Hãy tin vào tình yêu của chúng ta, rồi tình yêu chân thành sẽ làm nên những đều kỳ diệu”. Tôi đã chia sẻ và nói rất nhiều lần như thế nhưng chị không chấp nhận vì chị nói tôi là con một, bên nội, ngoại có mình tôi là con trai. Bệnh là do ở chị nên chị không thể liên lụy đến tôi. Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng không thể nào khuyên được chị. Tôi yêu và thương chị lắm.
Thế rồi, chị quyết định có chồng mà chú rể không phải là tôi. Tôi đã hỏi chị tại sao làm vậy thì chị nói rằng gia đình bên chồng chị chấp nhận cho chị không sinh con vì gia đình ấy có anh em đông lắm. Tôi bảo là gia đình tôi cũng chấp nhận chị không sinh con mà nhưng Chị chỉ lắc đầu và nói: "Em không muốn liên lụy đến anh, giờ nếu anh muốn em yên lòng thì anh phải sống hạnh phúc". Tôi đau buồn lắm và tôi cũng thừa biết chị ấy có chồng là muốn làm cho tôi bỏ cuộc, để tôi xa rời chị. Chị đã hy sinh cả hạnh phúc cuộc đời mình để dành cho tôi tất cả những gì hạnh phúc nhất. Lúc đó, tôi như bị hụt hẫng thật sự, tôi đau buồn đến phát bệnh.
Biết tôi đau như vậy, chị đã khóc rất nhiều nhưng chị nói thà một lần đau rồi sẽ qua, tất cả sẽ làm lại từ đầu. Thấy chị còn quan tâm đến tôi rất nhiều và lo lắng cho tôi như vậy, tôi cũng không muốn chị bận lòng nên một thời gian sau đó, tôi đã quyết định cưới vợ để cho chị được yên lòng và được bình yên bên cạnh chồng.
Giờ lòng tôi lúc nào cũng trĩu nặng mà ngày cưới đang cận kề. (Ảnh minh họa).
Tôi cứ tưởng như thế đã là bình yên cho cả hai, nào ngờ một ngày nọ, tôi nghe tin sét đánh, chị đã không còn tồn tại trên cõi đời này nữa. Chị đã tự hủy hoại cuộc đời mình. Tôi như người chết điếng. Trước khi ra đi, chị ấy để lại cho tôi một lá thư: "Anh thân yêu, khi lá thư này đến tay anh thì em đã đi xa lắm rồi. Em cứ nghĩ rằng xa anh để anh được sống hạnh phúc, để người phụ nữ khác lo lắng cho anh nhưng em đâu ngờ rằng trong lòng em lúc nào cũng cồn cào dậy sóng. Em sống mà không lúc nào không nghĩ về anh.
Em sai rồi, sai thật rồi, em đã quá vội vàng rời xa anh. Em cũng không nghĩ rằng sống với người mình không yêu lại khủng khiếp như vậy. Từ ngày em lấy chồng, em chỉ ở bên nhà chồng có hai ngày thôi. Sau hai ngày làm đám cưới đó, em đã quay trở lại nhà của mình. Hai ngày ấy em đã khóc rất nhiều, chồng em bắt em phải thực hiện cái nghĩa vụ làm vợ mà đều đó em không thể nào làm được nên em đã cự tuyệt. Trong giấc ngủ em không bao giờ trọn vẹn, em rất sợ người ấy sẽ chạm vào em. Em không thể chấp nhận người ta được, lúc đó, em muốn chạy ngay đến anh để được ngả vào lòng anh mà khóc. Em không muốn gặp người đó nữa nhưng lúc nào hai gia đình cũng thúc giục em phải trở lại nhà chồng.
Giờ em bế tắc rồi, em rất ghét người đó và em cũng không đủ can đảm để nhìn anh hạnh phúc với người con gái khác. Sai lầm của em là đã đánh mất anh, đưa anh đến với người con gái khác, trong khi đó, em thừa biết anh yêu em còn hơn chính bản thân mình. Em đã tự đánh mất cái tình yêu thật sự của mình rồi. Giờ em không còn con đường nào nữa, em đã sai rồi nên giờ em đang trả giá cho sự sai lầm của mình. Em sẽ tự giải thoát cho mình, sẽ giữ gìn sự thuần khiết của mình để có kiếp sau dành trọn cho anh. Anh hãy sống bình yên và hạnh phúc nghe anh vì anh xứng đáng được như thế, em lúc nào cũng hướng về anh cả. Em đi trước đây...".
Đọc xong lá thư, tôi đã khụy xuống. Tôi không còn đứng vững trên đôi chân của mình nữa, nước mắt tôi chảy mà chẳng thể nào ngăn lại được. Tôi tìm đến nhà chị, đứng trước vong linh của chị, tôi không nói được lời nào ngoài tiếng khóc và những giọt nước mắt cứ liên tiếp chảy ra. Trên bàn thờ chị đã đặt tất cả món quà và những con hạc giấy mà tôi đã tặng cho chị. Tất cả đều đặt bên cạnh di ảnh của chị. Trái tim tôi rất đau, dường như tôi chưa bao giờ đau như thế.
Giờ tôi không biết mình phải làm gì nữa. Đôi khi tôi cũng muốn trút bỏ tất cả để đi theo chị nhưng nhìn cha mẹ tần tảo mỗi ngày, tóc bạc nhiều hơn, tôi chưa trả hiếu gì cho họ cả. Mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi không khỏi chạnh lòng. Tôi cũng không biết là mình đã khóc bao nhiều lần nữa, giờ tôi sống mà như chết dở vậy. Lúc nào tôi cũng nghĩ về chị. Dường như nguyên nhân chị ấy ra đi cũng có một phần lỗi ở tôi. Tôi lúc nào cũng sống dằn dặt, cõi lòng nặng trĩu.
Tôi cũng muốn quên đi tất cả để sống một cuộc sống bình yên, sống hiếu thảo với cha mẹ mình và sống hạnh phúc bên vợ mình (vợ sắp cưới) nhưng mỗi lần bên cạnh vợ, tôi lại thấy như mình có lỗi với chị. Tôi trở nên cáu gắt, khó gần, dễ nổi nóng. Tôi ít nói, ít cười hơn, gia đình tôi đã thấy tôi có hiện tượng lạ lạ nhưng không ai hỏi tôi đều gì, có lẽ để cho tôi tự nói ra.
Giờ lòng tôi lúc nào cũng trĩu nặng mà ngày cưới cũng cận kề. Tôi thật sự làm thế nào đây? Khi bên cạnh người vợ chưa cưới, tôi lại thấy mình đang có lỗi với chị. Làm sao tôi có thể sống hạnh phúc trong khi có một người đã phải chết vì giữ trọn tình yêu dành cho tôi. Tôi không biết mình phải làm thế nào nữa. Tôi mong mọi người cho tôi lời khuyên.