Trong ngôi nhà hoang lạnh chỉ còn lại bà lão 74 tuổi cô quạnh, khóc hết nước mắt vì thương con, thương cháu. Câu chuyện rớt nước mắt đó xảy ra ở thị trấn Yên Thịnh, Yên Mô, Ninh Bình.
Chiếc xe oan nghiệt
Gia đình thảm thương đó có chồng tên Đặng Tuấn Tú, sinh năm 1959 cùng người vợ ít hơn chồng 9 tuổi là Ninh Thị Thanh; con trai Đặng Tuấn Lực, sinh năm 1991 và con gái Đặng Thị Hoa, sinh năm 1996.
Hơn 7 tháng, kể từ ngày thành viên cuối cùng của gia đình này rời bỏ dương thế, ngôi nhà của gia đình họ vốn đã bao phủ một màu tang tóc, nay càng u ám, hoang lạnh.
Theo lời một người thân tộc, bi kịch xảy ra khi đứa con trai Đặng Tấn Lực của ông Tú, bà Thanh đang sôi kinh, nấu sử chuẩn bị thi vào đại học. Năm 2010, tốt nghiệp THPT, Lực được gia đình cho lên TP. Ninh Bình ôn thi đại học.
Thường ngày, Lực vẫn bắt xe khách lên thành phố ôn thi, nhưng hôm đó chẳng biết “ma xui quỷ khiến” thế nào mà Lực nằng nặc đòi đi xe máy. Vì lo sợ con trai đi đường xa không an toàn nên người mẹ một mực ngăn cản, lời qua tiếng lại, giữa 2 mẹ con họ xảy ra cãi vã. Sau đó, người con tức tối bỏ đi.
Người mẹ tưởng đứa con trai tuổi trẻ bồng bột, nhất thời giận dỗi, tuy nhiên, một lúc sau, thấy con quay lại lăm lăm chai thuốc trừ sâu trên tay, buông lời hăm dọa: “Không cho con đi xe máy thì thà con chết còn hơn sống” khiến bà sững người, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng chờ cho mẹ nói một câu, đứa con ngửa cổ tu một hơi hết sạch chai thuốc độc. Mặc dù, được đưa đi cấp cứu ngay sau đó, nhưng do uống quá nhiều thuốc sâu khi cơ thể đói, độc tố ngấm sâu vào lục phủ ngũ tạng nên Lực không thể qua khỏi lưỡi hái của tử thần. Cậu trút hơi thở cuối cùng trong tiếng gào thét đau đớn của người thân.
Sau cái chết của con trai, bà Thanh tha thẩn như người mất hồn. Người mẹ khốn khổ luôn miệng đổ lỗi cho mình là nguyên nhân khiến con trai chết thảm. Tháng 12 âm lịch năm đó, bà treo cổ tự vẫn trong nhà nhưng người nhà phát hiện kịp thời cứu sống.
Vậy nhưng, có lẽ vì quá thương xót đứa con mà người mẹ này chẳng còn thiết sống, ngay trong ngày mùng 1 tết âm lịch mà bà tuyên bố kiểu gì cũng sẽ chết.
Dù người thân trong gia đình luôn động viên, theo sát bà, nhưng sau đó không lâu, bà Thanh quyết thực hiện ý định tự tử của mình bằng được. Hôm đó bà nấu mì tôm cho mẹ chồng ăn để đánh lạc hướng gia đình rằng tâm lý bà vẫn bình thường, lợi dụng lúc mọi người không chú ý, bà lẻn ra sân sau thắt cổ tự vẫn.
Di ảnh ông Đặng Tuấn Tú
Đau xót mất con chưa nguôi ngoai, lại mất đi người vợ, ông Tú và con gái sống khép mình, cha con họ âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn, mất mát. Gần 1 năm qua đi, vết thương lòng của ông Tú cũng dần nguôi ngoai phần vì phải phụng dưỡng mẹ già, phần vì ông gắng gượng cho con gái có chỗ dựa.
Người con gái tuổi 15 của ông cũng mở lòng giao du với bạn bè, thương bố vất vả, cô xin phép lên thành phố làm công cho một nhà hàng kiếm tiền phụ giúp gia đình. Thấy cuộc sống bố con ông dần bình yên trở lại, họ tộc cũng vui mừng, vun vén cho ông một đám ở làng bên.
Thế nhưng, niềm vui chưa kịp đến, tang tóc lại một lần nữa ập xuống gia đình ông. Ngày đen tối đó là 14/10/2011 (Âm lịch), nhận tin con gái đột ngột chết vì trụy tim, ông Tú dù kiên cường đến mấy cũng “chết mòn” từng ngày.
Trước thảm cảnh vợ con ông Tú theo nhau chết, anh em họ tộc quyết định phải cưới vợ cho ông, mong rằng lấy niềm vui che khuất nỗi buồn, để ông nguôi ngoai mà không nghĩ quẩn. Cả họ mừng thầm vì ông Tú gật đầu đồng ý và dọn dẹp nhà cửa, chờ ngày tổ chức đón dâu.
Thế rồi trước ngày cưới khoảng 10 ngày, ông Tú bỗng dưng mất tích khiến cho cả họ hoang mang, nháo nhào đi tìm. Gần một tuần tìm kiếm trong vô vọng, dòng họ Đặng đau đớn được tin báo ông Tú đã chết vì kiệt sức do đói ở Hà Trung, Thanh Hóa.
“Sao trời nỡ bắt tội con cháu tôi”
Lần lượt cả 4 thành viên của gia đình người con trai “theo nhau chết”, cụ bà Lê Thị Mẫn (74 tuổi) đau xót vô cùng. Trong ngôi nhà hoang lạnh khói hương, hơn 7 tháng, kể từ ngày con trai cụ rời bỏ dương thế, cũng là lúc gia đình người con vĩnh viễn bị “xóa sổ” khiến lòng cụ quặn thắt cơn đau.
Gần 2 năm qua, không ngày nào nước mắt cụ không rơi vì thương con, xót cháu. Gương mặt người mẹ già gầy guộc, đôi mắt trũng sâu luôn ươn ướt những giọt nước mắt rướm rỉ.
Sau một lúc lâu một người trong thân quyến hết lời động viên, cụ Mẫn vẫn chốc chốc đưa vạt áo lau nước mắt, nghẹn ngào chia sẻ: “Gia đình nhà nó đang yên ấm, thuận hòa, ấy vậy mà trời nỡ bắt tội con cháu tôi đoản mệnh. Chúng nó nào có tội tình gì, chỉ hơn 1 năm, con cháu tôi lần lượt chết theo nhau thảm thương như thế.
Mới hôm nào, con bé Hoa còn gọi điện về khoe tiền lương với bố nó, vậy mà chỉ tối hôm trước, đến hôm sau người ta đã mang xác con bé về, rồi trời bắt tội bố nó cũng đi theo luôn”.
Nỗi đau mất con, mất cháu chưa ngày nào nguôi ngoai, thì thế gian độc mồm ác khẩu đồn thổi gia đình cụ bị trùng tang, oan hồn đứa con trai về “bắt” bố mẹ, và em gái nó phải chết theo khiến cõi lòng cụ tan nát. Những giọt nước mắt đau đớn rỉ ra trên hốc mắt già nua.
Bà lão 74 tuổi cô quạnh trong căn nhà trống trải, ngoài cửa là khoảng trời bao la, nhưng trước mắt bà là bóng đêm với những mất mát tột cùng.