Chiều 18/11, bà Đỗ Thị Hằng (SN 1953, ngụ phường Mỹ Độ, TP Bắc Giang, tỉnh Bắc Giang) đã tới Văn phòng Chủ tịch nước để nộp đơn kêu oan. Bà Hằng đề nghị cơ quan chức năng sớm giải quyết vụ án oan sai mà bà phải gánh chịu hơn 15 năm qua, trong đó có hơn 5 năm bị tù giam.
Phiên tòa không nhân chứng
Bà Hằng là giáo viên bậc THPT nghỉ mất sức. Năm 39 tuổi, bà bị Phạm Văn Ngọ (ở gần nhà) lừa bán sang Trung Quốc. Khi may mắn thoát khỏi “động quỷ” trở về, bà bị kết án hai tội: “Mua bán phụ nữ” và “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản của công dân”.
Theo bản án ngày 24/3/1998 của TAND tỉnh Bắc Giang, chị Dương Thị Liễu (ngụ xã Hoàng Vân, huyện Hiệp Hòa, tỉnh Bắc Giang) kết hôn cùng anh Nguyễn Tuấn từ năm 1983 và có 2 con. Hai vợ chồng thường xuyên đánh chửi nhau nên ngày 13/4/1994, Liễu bỏ nhà đến gặp Hoàng Hồng làm quen và tỏ ý nhờ giúp đỡ làm ăn. Hồng quen Phạm Văn Ngọ từ trước và có lần Ngọ bảo Hồng tìm được phụ nữ thì đưa sang Trung Quốc bán. Sáng 14/9/1994, Hồng bảo Ngọ có một cô (là Liễu) bị chồng đánh muốn đi Trung Quốc, giá bán 800.000 đồng. Ngọ đồng ý và báo cho Đỗ Thị Hằng.
Cũng theo bản án, ngày 15/9/1994, Ngọ đưa Liễu đến gặp Đỗ Thị Hằng và cùng nhau qua cửa khẩu Tân Thanh, tỉnh Lạng Sơn, vào sâu trong nội địa Trung Quốc. Cả ba vào nhà một phụ nữ cũng tên là Hằng (lấy chồng Trung Quốc) để bán Liễu cho một người đàn ông Trung Quốc lấy tiền chia nhau. Khi vụ việc bị phát hiện, Đỗ Thị Hằng bỏ trốn và bị bắt theo lệnh truy nã, Ngọ và Hồng bị xét xử trước đó.
Không những thế, bà Đỗ Thị Hằng còn bị kết tội đã lừa anh Phan Văn Phương (ngụ cạnh nhà) 20 kg gạo và 400.000 đồng; vay của chị Khổng Thị Mỹ 300.000 đồng rồi chi tiêu hết, cố tình lẫn tránh không trả. Với hai tội danh trên, tổng hình phạt mà TAND tỉnh Bắc Giang đã tuyên với bà Đỗ Thị Hằng là 5 năm 6 tháng tù giam.
Tại CQĐT và trong phiên tòa sơ thẩm, bà Hằng một mực kêu oan. Theo bản án số 72, tại phiên tòa, đại diện người bị hại là Nguyễn Tuấn (chồng chị Liễu), Mỹ và Phương đều vắng mặt. Chỉ có mỗi bà Đỗ Thị Hằng đứng trước vành móng ngựa và không biết lấy gì làm chứng cho sự oan ức của mình ngoài những lời than khóc. Bà Hằng ngồi tù đến ngày 16/3/2002 thì được tha về.
Như “đá ném ao bèo”
Chiều 18/11, ngồi kể cho chúng tôi nghe câu chuyện đời mình, bà Hằng bảo việc đầu tiên khi ra tù là tìm gặp Mỹ và Phương để hỏi cho ra nhẽ. Cả hai đều khẳng định không hề tố cáo bà bởi bà đã trả hết nợ cho họ từ trước khi xảy ra sự việc. Chị Mỹ đã đến UBND phường để làm cam kết xác nhận không hề tố cáo bà Hằng nhưng không hiểu sao CQĐT lại cho rằng chị tố cáo bà Hằng lừa đảo. 10 năm liền gửi thư phản ánh việc bị truy tố sai về tội “Lừa đảo chiếm đoạt tài sản của công dân”, bà Hằng nói những đơn thư ấy đều như “đá ném ao bèo”.
Bà Hằng cũng tìm tới nhà chị Liễu nhiều lần để dò hỏi tin tức nhưng vô vọng. Đầu năm 2012, khi theo những người bạn đi lễ chùa, được nhiều người kể về chuyện Liễu đã về, bà Hằng lập tức tới nhà tìm gặp nhưng chị đã lên TP Hà Nội làm thuê, vài tháng mới về một lần. Bà Hằng để lại số điện thoại và 2 tháng sau tất tả tới tìm gặp Liễu ngay khi hay chị về nhà (nhà bà Hằng cách nhà Liễu khoảng 30 km). Đó là lần đầu tiên bà Hằng và Liễu gặp nhau.
Biết sự việc, cả nhà chị Liễu bức xúc và cùng nhau ra UBND xã làm một bản xác nhận năm 1994 bị Ngọ và Hồng đưa đi Trung Quốc bán, đồng thời khẳng định không hề biết bà Đỗ Thị Hằng là ai.
Mong sớm giải oan
“Tôi bị Ngọ lừa bán vào khoảng năm 1991-1992, trước Liễu một thời gian. Đến năm 1997, tôi may mắn thoát nạn trở về thì lập tức bị bắt giam. Trong suốt quá trình điều tra, tôi không hề được đọc bất cứ bản cung nào. Các bản cung đều do điều tra viên lấy lời khai đọc cho nghe, sau đó bảo ký. CQĐT và tòa án cấp sơ thẩm không làm rõ được vai trò của đối tượng tên Hằng trùng tên tôi nhưng lấy chồng ở Trung Quốc. Tôi cho rằng lợi dụng việc trùng tên này mà Ngọ cố ý đổ tội cho tôi để bao che cho Hằng ở Trung Quốc” - bà Hằng nói.
Suốt năm 2012, bà Hằng mang tất cả giấy tờ xác nhận của Mỹ và Liễu ký gửi CQĐT Công an tỉnh Bắc Giang. Sau đó, Ngọ bị bắt giam để làm rõ nhưng đã chết trong trại tạm giam.
“Mới đây, ngày 5/11, có 2 cán bộ của Bộ Công an và Công an tỉnh Bắc Giang tới gặp tôi để lấy toàn bộ thông tin về sự việc mà tôi đã kêu oan. Họ cũng gặp Liễu và Mỹ để xác minh. Dù ông Ngọ đã chết nhưng tôi rất mong các cơ quan chức năng sớm giải oan cho tôi” - bà Hằng mong mỏi.
Tan nát cả gia đình Trước ngày tòa án xét xử (24/3/1998), ông Ngô Văn Mỹ, chồng của bà Đỗ Thị Hằng, đến TAND tỉnh Bắc Giang gặp một người quen nhờ hỏi giúp tình hình. Sau bao nhiêu đơn thư kêu cứu cho vợ không có hồi âm, nghe người quen ở tòa án nói bà Hằng chắc chắn bị kết án tù, ông Mỹ uất ức quá nên để lại một bức thư tuyệt mệnh rồi nhảy xuống ao trước nhà tự tử. Hôm tòa án xét xử, 5 người con của bà Hằng và ông Mỹ trắng vòng khăn tang, khóc hết nước mắt. Từ một gia đình gia giáo, con cái thảo hiền, hiếu học, phút chốc tan nát. Mẹ đi tù được mấy ngày thì cô con gái lớn của bà Hằng bị lừa bán sang Trung Quốc, đến nay vẫn chưa về. Một người con khác thì tụ tập theo bạn bè nghiện ngập, rồi vào tù; 2 đứa con trai khác vào trại tạm giam vì đánh nhau... Trao đổi với phóng viên vào tối 18/11, Dương Thị Liễu cho biết 2 cán bộ của Bộ Công an đã tìm gặp chị để tìm hiểu thông tin về vụ án của bà Đỗ Thị Hằng. Chị đã khẳng định với họ rằng bà Đỗ Thị Hằng không phải người đưa và bán mình sang Trung Quốc. Chị sẵn sàng làm chứng để minh oan cho bà Hằng. |