Tôi buộc phải lựa chọn: Anh hoặc bố mẹ?

Tôi nên chọn tình yêu của anh hay 'tình yêu' bố mẹ?. Sau rất nhiều lần mủi lòng và vẫn còn yêu nên tôi chưa thể dứt khoát được với anh.

Tôi nên chọn tình yêu của anh, hay 'tình yêu' bố mẹ?. Sau rất nhiều lần mủi lòng và vẫn còn yêu nên tôi chưa thể dứt khoát được với anh. Tôi luôn bị ám ảnh vì có lỗi với bố mẹ, vì chưa thể làm theo lời họ về chuyện tình cảm của mình. Thế nên tôi không thể toàn tâm toàn ý dành cho anh một tình yêu trọn vẹn. Vì tình yêu anh dành cho tôi quá lớn, tôi không thể nhẫn tâm để anh bị tổn thương.

Tôi thấy mình thật kém cỏi, tôi không dám tự mình đứng lên để bảo vệ tình yêu của mình bởi điểm yếu lớn nhất của tôi là gia đình. Nhưng cũng không thể dứt khoát từ bỏ anh.

Tôi đang là sinh viên năm thứ hai của một trường trên Hà Nội. Tôi sinh ra trong một gia đình thuần nông nên tôi rất ý thức về việc học tập và quý trọng công sức lao động của bố mẹ, hiểu được giá trị của đồng tiền và không hoang phí. Bố mẹ rất tự hào về tôi vì tôi luôn được mọi người khen là xinh xắn, lại ngoan ngoãn và học giỏi.

Trước kia tôi cũng tự hào về bản thân nhiều lắm. Nhưng từ khi tôi lên Hà Nội học 2 năm, tôi thấy mình thật nhỏ bé và hổ thẹn với bản thân vì không xứng đáng với sự tự hào của bố mẹ. Tôi cũng đã cố gắng rất nhiều nhưng vẫn chưa đạt được những gì mà tôi và bố mẹ mong muốn.

Thương bố mẹ vất vả nên hè năm nay tôi không về quê mà ở lại tìm công việc làm thêm, kiếm chút thu nhập giảm gánh nặng cho bố mẹ. Bố mẹ rất thương tôi, không muốn tôi vất vả mà chỉ tập chung cho việc học hành, nên tôi phải nói dối rằng tôi phải ở lại Hà Nội để học thêm Tiếng Anh.

Năm ngoái tôi gặp anh, anh là một luật sư, hơn tôi 10 tuổi và cùng quê với tôi. Quen nhau được 3 tháng thì anh ngỏ lời yêu và tôi đã chấp nhận tình cảm của anh. Anh là người chăm chỉ và cầu tiến. Ngoài khiếu hài hước ra thì anh rất thẳng thắn, quân tử, chính vì thế mà được mọi người quý mến. Còn tôi, một cô gái mộc mạc từ ngoại hình đến tính cách, tôi sống khép mình. Học tập và công việc xa nên tôi ít khi tụ tập bạn bè.

Anh yêu tôi thật lòng, yêu tôi nhiều hơn những gì tôi dành cho anh. Ngoài công việc ra, anh dành tất cả thời gian cho tôi, yêu thương và chăm sóc tôi từng chút một. Anh có thể tiết kiệm cho bản thân nhưng anh chưa bao giờ tiết kiệm với tôi điều gì, tôi cảm nhận được điều đó chứ chưa bao giờ đòi hỏi từ anh. Anh muốn mua cho tôi cái này cái nọ, kể cả những món quà có giá trị đắt tiền. Trừ sinh nhật hay những ngày lễ ra thì tôi đều từ trối. Tôi chỉ thích sự quan tâm vừa đủ, không mang nặng tính vật chất.

Bạn bè tôi vẫn bảo rằng, yêu nhau, quan tâm nhau, mua quà tặng nhau thì cũng là bình thường thôi, có gì phải ngại, nhưng tôi có lý lẽ riêng của mình. Bố tôi bảo ở đời không ai cho không ai cái gì, tôi thấy đúng nhưng chỉ một phần thôi. Tôi nghĩ tình yêu là tình cảm thiêng liêng, sự đồng cảm giữa hai tâm hồn, là sự cho đi và nhận lại. Tôi rất hiểu tình cảm và tấm lòng anh dành cho mình. Nhờ có anh mà tôi trưởng thành rất nhiều. Thực ra khi tôi nhận lời đến với anh là để khỏa lấp đi những cô đơn, trống trải trong lòng, nhưng càng về sau tôi lại càng hiểu anh và yêu anh nhiều hơn.

Đợt Tết vừa rồi, tôi và anh cũng có về qua thăm bố mẹ nhưng không ngờ lại gặp phải sự phản đối kịch liệt. Lí do bố mẹ không đồng ý chuyện tình cảm của chúng tôi là vì nhà anh quá xa với nhà tôi. Anh lại là con trưởng trong gia đình, sau này nếu lấy anh thì tôi là dâu trưởng thì sẽ vất vả. Hơn nữa, ngoài công việc hiện tại không mấy triển vọng thì anh cũng chẳng có gì cả. Và ba lí do chính mà bố mẹ đưa ra là anh quá nhiều tuổi, hơn tôi những 10 tuổi. Theo bố, lẽ ra khoảng cách độ tuổi như vậy thì tôi phải gọi anh bằng chú mới đúng, trông anh lại già hơn tôi rất nhiều.

Tôi biết bậc làm cha làm mẹ nào cũng mong cho con cái mình hạnh phúc, mong con có cuộc sống đầy đủ nên mới phản ứng gay gắt mối quan hệ của chúng tôi cũng là điều dễ hiểu. Bố mẹ khuyên tôi nên chấm dứt mối quan hệ và từ bỏ anh, cứ tập trung học hành cho tốt, ra trường có công việc ổn định rồi yêu đương cũng chưa muộn. Nhưng tôi không thể làm được như thế vì tình yêu đâu như phép tính 1-1= 0.

Kể từ lần đó, bố mẹ thường xuyên gọi điện nhắc nhở chuyện của tôi khiến tôi cảm thấy mệt mỏi. Vì không muốn làm bố mẹ buồn nên cũng đã nhiều lần tôi đã nói lời chia tay với anh. Mỗi lần tôi đưa ra một lý do khác nhau nhưng chưa bao giờ anh biết lý do lớn nhất của tôi chính là sự phản đối của gia đình. Anh rất buồn và đã làm mọi thứ để níu kéo và không cho tôi đi. Anh tâm sự với tôi rằng: 'anh yêu em hơn chính bản thân mình, nếu mất em thì cuộc sống của anh không còn ý nghĩa gì nữa'.

Sau rất nhiều lần mủi lòng và vẫn còn yêu nên tôi chưa thể dứt khoát được với anh. Tôi luôn bị ám ảnh vì có lỗi với bố mẹ, vì chưa thể làm theo lời họ về chuyện tình cảm của mình. Thế nên tôi không thể toàn tâm toàn ý dành cho anh một tình yêu trọn vẹn. Vì tình yêu anh dành cho tôi quá lớn, tôi không thể nhẫn tâm để anh bị tổn thương. Tôi thấy mình thật kém cỏi, tôi không dám tự mình đứng lên để bảo vệ tình yêu của mình bởi điểm yếu lớn nhất của tôi là gia đình. Nhưng cũng không thể dứt khoát từ bỏ anh.

Ngần này tuổi cũng là tuổi anh lấy vợ rồi nhưng anh vẫn bảo đợi tôi 2 năm nữa, đến khi tôi tốt nghiệp thì sẽ kết hôn. Tôi không dám hứa hẹn với anh bất cứ điều gì, nhưng liệu 2 năm nữa chúng tôi vẫn không thể đến được với nhau thì tôi có làm lãng phí tuổi thanh xuân của anh không? Tôi thực sự bối rối và không biết phải làm thế nào?.