Sáng thức giấc, quờ tay tìm chiếc kính quen thuộc của mình mãi không thấy đâu, tôiliền hỏi câu quen thuộc: “Em ơi, kính của anh đâu rồi?”. Cô gái bên cạnh vẫn đang ngái ngủ, quờ tay qua loa trả lời không biết. Tôi mới sực nhớ ra, đêm qua mình không ngủ cùng vợ.
Bởi vợ tôi, cứ sáng sáng là tìm kính cho tôi, đeo vào tận đôi mắt cận đến 5 độ để giúp tôi nhìn thấy sáng rõ. Vợ tôi cũng chẳng bao giờ thức dậy muộn hơn tôi. Và chưa từng để buổi sáng tôi phải lay năm lần bảy lượt, nói: “Dậy nấu gì ăn sáng đi em!”.
Cô gái bên cạnh, Chi, nhìn tôi như sinh vật ngoài hành tinh, uể oải hỏi lại: “Anh muốn em nấu đồ ăn sáng sao? Ở nhà em làm gì có khái niệm đấy. Mình cùng nhau đi ăn ở ngoài thôi!”. Tôi đành miễn cưỡng đồng ý, vì cái bụng đang đói meo, sau trận cãi vã đêm qua với vợ và sau một đêm thức trắng tâm sự cùng cô đồng nghiệp cũ.
Vợ đuổi tôi đi, nên tôi đi thật. Tôi nghĩ, mình không cần vợ nữa. Nên tôi đến gõ cửa nhà Chi, bỏ hết tất cả lại sau lưng, là những nghĩa vụ mà một người đàn ông phải làm, như vợ tôi cứ thao thao bất tuyệt ngày này qua ngày khác. Rồi vợ tôi sẽ phải hối hận thôi.
Tôi đi ăn sáng với Chi. Chi chọn hẳn quán phở nổi tiếng nhất trong khu phố, dẫn tôi đến. Tiền phải trả cũng chẳng đáng là bao, nhưng cái cách Chi ăn lêu khêu vài miếng rồi bỏ dở nửa bát còn lại khiến tôi không thấy khó chịu. Tôi bỗng nhớ vợ tôi, trước lúc ăn vẫn thường gắp vài miếng thịt từ bát của cô ấy bỏ sang bát của tôi, bảo anh ăn giúp chứ em ăn không hết. Ấy thế mà sau đấy lại húp cạn gần hết những giọt nước cuối cùng trong tô phở.
Xong màn ăn sáng, Chi rủ tôi đi xem phim. Tôi bỏ tiền mua vé bộ phim đang hot nhất, mua bỏng ngô, mua nước uống như Chi gợi ý và dẫn nàng vào phòng chiếu phim. Chi vô tư cười sung sướng trong những màn hài hước hay khóc đẫm lệ khi đến cảnh xúc động, nhưng tuyệt nhiên chẳng để ý đến tôi. Tôi lại buộc lòng nhớ đến vợ mình. Mấy tháng trời vợ mới dám mở lời bảo tôi đi mua vé xem phim, khi có phần tiếp theo của bộ phim mà cô ấy yêu thích từ hồi sinh viên.
Đi đến rạp cũng chẳng bao giờ vợ bảo mua nước hay bỏng ngô, có hỏi thì chỉ bảo: “Mua làm gì cho tốn tiền, em có khát, có đói đâu, mình xem thôi là được rồi!”. Rồi lúc ngồi theo dõi bộ phim, luôn chia sẻ cảm xúc, luôn để ý sang tôi, thể hiện rõ sự cảm kích vì được dẫn đi xem một bộ phim hay, hay đến cảnh nào thú vị cũng quay sang bảo tôi: “Ôi, em thích hình ảnh này quá!”. Vợ tôi, chưa bao giờ khiến tôi lạc lõng như thế này, giống như Chi.
Ảnh minh họa
Xem phim xong, Chi lại bảo phải đi ăn trưa. Ăn ở một quán thịt nướng Nhật Bản nổi tiếng mà chỉ nghe mức giá thôi, tôi đã kinh hồn bạt vía. Thôi thì nhân tình cứ nằng nặng đòi đi, tôi cũng phải chiều lòng. Chi ăn no bụng rồi lại bảo tôi đưa đi dạo trong một trung tâm thương mại cho tiêu bớt lượng calo khổng lồ vừa nạp vào. Tôi lại đành lòng chiều người đẹp. Nhưng Chi chẳng để ý gì đến việc ruột gan tôi đang nổ đôm đốp, mà cứ lựa từ món đồ này sang món khác. Thẻ tôi quẹt đi quẹt lại đến mấy lần, số tiền vơi đi biết bao nhiêu. Đành lòng tôi có tiền, nhưng tiền đó đều từ mồ hôi nước mắt mà ra, nên không tiếc sao được. Vợ tôi còn chưa bao giờ dám dùng thẻ tôi mang đi mua sắm cái gì làm của riêng cho mình nữa cơ. Một cái áo mới, một đôi giày mới… cái gì cũng tiếc và hầu như chỉ đợi đến đợt sale cuối mùa mới dè dặt mua một vài thứ.
Tôi mới để ý cái điện thoại của mình, chẳng hề thấy cuộc gọi hay tin nhắn nào từ vợ. Trong lòng cảm thấy sốt sắng, lo lắng vô cùng, cứ chốc chốc lại ngó qua, mong chờ vợ gọi về như bao lần vắng nhà khác. Nhưng lần này có vẻ vợ giận thật, nên vẫn án binh bất động. Bất giác hình dung ra cuộc sống tương lai nếu không có vợ khiến tôi rùng mình sợ hãi. Đến lúc này, tôi mới cảm thấy mình cần vợ như thế nào và nhận ra vợ đã chăm sóc tôi vất vả ra sao.
Chi đẹp, nhưng chỉ khiến tôi say mê được đôi lúc mà thôi, còn cảm giác ấm êm, an tâm, tôi chỉ có được khi ở bên cạnh vợ. Phải chăng đó mới là tình yêu đích thực? Lạ thay, 34 tuổi đời rồi mà tôi mới hiểu được điều giản đơn này.
Tôi chạy như bay về nhà trước sự ngỡ ngàng của Chi. Nhưng tôi không quan tâm nữa, bởi tôi đã hiểu rõ điều gì là quan trọng nhất với mình trong cuộc đời. Đó là gia đình! Nên bằng mọi giá, tôi sẽ cầu xin vợ mình tha thứ và sẽ không bao giờ rời xa cô ấy nữa. Chắc chắn là vậy!