Tôi trở về nhà trong tâm trạng đầy đau đớn. Tôi đã sống với cô thế nào mà cô đối xử với tôi như thế?.
Có lẽ bất cứ thứ gì trên cuộc đời này đều có giá trị của nó em ạ, quan trọng là chúng ta chưa nhận ra cái giá trị ấy mà thôi. Tôi cũng đau lắm chứ. Đúng, em là đồ bỏ đi. Nhưng là đồ bỏ đi mà tôi thấy nuối tiếc nhất trong cuộc đời này.
Tôi quen Ly trong một lần đi dự đám cưới của một người bạn. Lúc đó Ly vừa chia tay người yêu. Sau lần đó tôi và Ly thường xuyên gặp nhau trò chuyện như một người bạn.
Ly không ngần ngại tâm sự về cuộc tình ngang trái và những lỡ dở của mình. Người yêu của Ly- người đàn ông đã lấy đi của Ly rất nhiều thứ mà có lẽ sẽ khó có người đàn ông nào biết được sự thật ấy dám lấy Ly làm vợ.
Ảnh minh họa.
Thời gian qua đi, tôi không biết mình yêu Ly từ lúc nào nữa. Chúng tôi kết hôn sau đó 1 năm. Chung sống được hơn 3 năm thì mọi chuyện xảy ra khiến quan hệ chúng tôi lâm vào bế tắc.
Đỉnh điểm của sự rạn nứt ấy là khi chính mắt tôi bắt gặp vợ tay trong tay vào khách sạn với 1 người đàn ông- cái người đã dày vò cô ấy cho đến khi cô ấy gặp tôi.
Khoảng cách rất gần, vợ tôi lướt qua khiến tôi sững sờ. Mùi hương ấy- mùi của vợ tôi có đi xen giữa 100 người đàn bà tôi cũng không thể nhận lầm được.
Tôi ngồi thụp xuống ghế giữa sảnh khách sạn. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi thấy vợ tôi vui như thế. Tôi lặng lẽ theo vợ tôi lên phòng khách sạn. Tôi gõ mạnh cửa phòng, tiếng vợ tôi toát ra khiến tôi sững sờ: “Ai đấy?”
Tôi thỏ thẻ: “Em là nhân viên khách sạn ạ”.
Cánh cửa phòng bỗng mở hờ và vợ tôi thò đầu ra, tôi xô mạnh cửa vào người đàn ông đã ruồng bỏ vợ tôi hơn 4 năm trước đang ôm eo vợ tối phía sau cánh cửa.
Tôi phải làm gì đây Ly. Tôi muốn tát vào mặt thằng khốn đó- kẻ đã phản bội em. Tôi muốn tát vào mặt em- kẻ đã phản bội tôi. Nhưng tôi lại không thể làm được. Tôi muốn xây dựng tất cả từ sự đổ vỡ trong trái tim em bằng tình yêu của Tôi. Nhưng có lẽ tôi đã lầm.
Mặt Ly tái mét nhìn tôi và liên tục nói: “Anh phải tin em. Anh phải tin em. Em với anh ấy chỉ tâm sự thôi mà”.
Tôi nhìn Ly từ chân đến đầu, tôi đưa bàn tay vuốt nhẹ mái tóc vợ tôi, nỗi đau khiến tôi nghẹn ứ cả cổ. “Người đàn bà này, tôi đã chấp nhận tất cả quá khứ của cô để cô trả lại tôi như thế sao.”
Tôi hét lên như một con dã thú: “Đồ khốn. Cô là đồ bỏ đi- đồ bỏ đi mà tôi đã nhặt về”. Nói xong tôi lao mình ra cửa lòng đầy chát chúa. Nước mắt túa ra, tôi không muốn ai nhìn thấy tôi khóc. Ly mối tình tay 3 này chúng ta đã bắt đầu với nhau từ khi nào?
Chẳng lẽ bởi bấy lâu nay tôi chỉ là kẻ lấp chỗ trống trong cuộc đời em. Tôi muốn níu tay em, nhưng tôi lại không thể cầm nổi bàn tay em lên. Tôi đã từng có em, nhưng lẽ nào tôi chỉ có em khi người đàn ông đó vứt bỏ em và em cũng vứt bỏ tôi mỗi khi người ấy quay trở lại tìm em.
Tôi hận em. Tôi thề sẽ bỏ em, sẽ đạp em xuống ngay từ giây phút tôi nhìn thấy em đi cùng người khác. Tôi muốn bóp nát tất cả. Tôi sẽ khiến em phải trả giá vì em dám lừa dối tôi.
Nhưng tại sao, khi trở về căn nhà này- căn nhà mà chúng ta từng chung sống tôi lại không thể làm được điều đó. Tôi muốn giữ tay em. Tôi muốn ôm em vào lòng mà khóc thút thít. Vì sao tôi lại yếu đuối như thế?
Ly, có khi nào em lặng nghĩ có một người đàn ông đã cúi xuống để cùng em đứng dậy. Có khi nào em lặng nghĩ, có người dám chấp nhận tất cả để yêu em?
Tôi yêu em nhưng em yêu ai? Liệu tôi có nên tiếp tục mối tình vợ chồng gian dối này nữa không?