Mấy ngày nay tôi như người phát khùng và không còn biết phải làm gì. Tôi biết nếu giờ tôi nói câu yêu cô ấy là một sai lầm của đời tôi thì nhiều người sẽ chửi rủa tôi là thằng Sở Khanh, rằng tôi “no xôi, chán chè” rồi dở mặt. Nhưng quả thực, có ở trong hoàn cảnh của tôi mọi người mới hiểu nỗi khổ khi yêu phải một người như vậy.
Tôi năm nay 31 tuổi. Tôi và cô ấy yêu nhau được hơn 4 năm. Cô ấy kém tôi khá nhiều tuổi, năm nay mới 22. Khi mới quen, cô ấy chỉ vừa tốt nghiệp xong cấp 3. Hồi đó thấy cô ấy hiền lành, dễ thương và ăn nói nhỏ nhẹ nên tôi mê lắm. Nói thật, đàn ông nào gặp con gái đẹp, đáng yêu mà chẳng mê. Vì vậy mà tôi tìm cách tiếp cận cô ấy. Sau một vài lần làm quen, tìm hiểu, cô ấy nhận lời yêu tôi. Khi đó, cô ấy mới bước sang tuổi 18 không lâu.
Tôi là người đi làm, có thu nhập cao nên khi yêu tôi không tiếc thứ gì. Tôi không phải là kẻ dùng tiền để mua chuộc nhưng khi đã yêu thật lòng tôi không tính toán những chuyện nhỏ nhặt đó. Cô ấy muốn gì là tôi mua cho dù nhiều tiền hay ít tiền. So với bạn bè đồng trang lứa, cô ấy có phần sành điệu hơn hẳn vì những bộ đồ cô ấy mặc, những chiếc túi xách, đôi giày của cô ấy đều đắt tiền hơn rất nhiều. Tất cả đều là do tôi mua cho cô ấy.
Cho đến bây giờ, tôi vẫn không bao giờ kết luận là cô ấy lợi dụng tôi cả. Cô ấy yêu tôi thật lòng, còn những món đồ đó là vì cô ấy nghĩ hai chúng tôi là người yêu của nhau nên vô tư khi đòi hỏi. Tôi không trách cứ gì cô ấy về chuyện đó cả. Yêu nhau được gần 1 năm thì cô ấy trao cho tôi đời con gái. Đó là lần đầu tiên của cô ấy và tôi cảm thấy xúc động vô cùng. Tôi cũng chưa từng quan hệ với ai trước khi gặp cô ấy. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ yêu thương và lấy em làm vợ.
Nhưng rồi cuộc sống không êm đềm như tôi tưởng tượng. Từ ngày chúng tôi thuộc về nhau xong, cô ấy đổi khác hoàn toàn. Vì cậy mình đã dành điều quý giá nhất cho tôi nên cô ấy bắt đầu đòi hỏi, hạch sách. Bất cứ điều gì tôi khiến cô ấy không hài lòng là cô ấy lên mặt nói tôi không ra một thứ gì cả. Tôi đã góp ý với cô ấy nhiều lần rằng tôi hơn tuổi cô ấy nên có gì không hài lòng cần nói với sự tôn trọng để tôi tiếp thu. Nhưng cô ấy không thế. Lúc nào cô ấy cũng vênh mặt lên và mỗi khi cãi nhau nếu tôi nói lại là y như rằng cô ấy lại đay nghiến tôi: “Anh cũng chẳng khác gì mấy thằng đểu giả khác, có tôi xong là anh phụ bạc”.
Cô ấy lấy tiền của tôi tiêu xài không tiếc. Những thứ cần thiết đã đành nhưng cô ấy toàn dùng nó vào những việc ăn chơi, trác táng. Tôi không tiếc tiền vì cũng xác định coi cô ấy là vợ. Tôi cũng là người làm ra tiền nên tôi không tính toán lắm. Nhưng rồi khi thấy cô ấy tiêu ngày một hoang phí, tôi đã không thể nhịn được. Cô ấy không chịu làm gì, hàng tháng cứ lấy tiền của tôi đi tiêu xài cho chán chê. Kết quả, năm thứ 2 đại học cô ấy bị đuổi vì không theo kịp chương trình đại học.
Từ đó tình yêu của chúng tôi càng trở nên bi đát. Cô ấy không chịu đi thi lại, học lại một trường khác, cũng không chịu kiếm việc để làm. Cô ấy dùng tiền của tôi để sống. Đã vậy cách nói chuyện của cô ấy ngày một hỗn hào, xấc xược. Tới lúc này thì tôi thực sự chán nản. Tôi không muốn cưới không phải vì chuyện cô ấy không có bằng cấp, học vấn mà bởi con người cô ấy không đâu vào đâu cả. Tôi không thể sống với một người vợ không chịu làm ăn, nhằm tiền của chồng mà tiêu xài lãng phí như thế được.
Tôi đề nghị chia tay nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy đi khắp nơi phơi bày sự thật rằng tôi đã ngủ với cô ấy và giờ lại bỏ rơi. Từ bố mẹ, cơ quan, bạn bè của tôi ai cô ấy cũng gặp mặt để phanh phui sự thật. Về phía tôi, cô ấy khóc mếu nói rằng năm xưa cô ấy đã từng 1 lần phá thai vì tôi (khi đó cô ấy học năm thứ 2. Tôi đã nói cô ấy giữ lại đứa bé và tôi sẵn sàng cưới cô ấy ngay lúc đó nhưng cô ấy không chịu. Cô ấy quyết phá đứa bé bằng được) nên cô ấy mong tôi đừng bỏ cô ấy.
Thực sự tôi không phải là người đàn ông tệ bạc, phụ tình, tôi cũng thương cô ấy nhưng với tính cách này tôi sợ rằng tôi và cô ấy sẽ không thể hạnh phúc nổi khi ở bên nhau. Tôi phải lựa chọn điều gì đây?