Em hiện đang rất bế tắc và hụt hẫng không biết phải làm thế nào trước tình cảnh của em hiện giờ. Mong chị hãy cho em lời khuyên để em có thể vượt qua những sự dằn vặt nội tâm của em lúc này...!
Cách đây 11 năm khi đó em chỉ độ khoảng 11 tuổi, gia đình em gặp biến cố... cha mẹ em, gia đình em bị người ta hãm hại gần như bị "thân bại danh liệt" nhưng qua thời gian gia đình em dần dần xây dựng lại cơ ngơi và địa vị trong xã hội cho đến khi em đã tròn 23 tuổi, có chồng và còn đang học tiếp đại học. Cũng kể từ biến cố của 11 năm về trước mà em luôn mang trong mình một suy nghĩ vô cùng nặng nề là sau này phải làm mọi cách, mọi giá để em trở nên giàu sang, lấy một người chồng và tạo dựng gia đình có địa vị trong xã hội dù em có đánh đổi đi hạnh phúc của mình.
Trước khi lập gia đình với chồng, em có yêu một người. Lúc đó anh ấy đang theo học năm thứ hai còn em thì chỉ mới luyện thi đại học, trong thời gian em học luyện thi em đã ở nhờ nhà dì của anh, anh cũng ở đó, lúc đầu hai đứa chỉ xem nhau như anh em nhưng khoảng gần hai tháng sau chúng em bắt đầu nảy sinh tình cảm. Khi đó em sợ thị phi mọi người đàm tiếu nên chuyển chổ ở ra nơi khác cũng gần đó, hai đứa em tiếp tục liên lạc với nhau và tình cảm ngày càng trở nên sâu đậm hơn qua những lần anh ấy chỉ dạy, động viên, an ủi và ở bên cạnh em để em bước chân vào ngưỡng cửa đại học.
Khoảng gần 1 năm sau anh ấy bàn với em về chuyện sẽ cưới em sau khi em ra trường. Em đã mừng khôn xiết trước những dự định đó của anh nhưng gia đình em khi biết chuyện đã cấm em không được quen anh ấy vì không môn đăng hộ đối và vì gánh nặng biến cố quá khứ nên em đã do dự và không biết phải làm thế nào vì nhà anh ấy quá nghèo.... Có lần do quá yêu anh ấy và không biết làm cách nào để cha mẹ chấp nhận anh ấy nên em đã dâng hiến thân xác mình cho anh nhưng anh ấy đã không làm gì em và nói "Anh tôn trọng em và anh sẽ đợi cho đến ngày anh cưới em...!" Cứ như thế, tình cảm của tụi em vẫn diễn ra êm đẹp mặc cho những phản đối từ phía gia đình....
Cho đến một ngày em đưa ra quyết định "Mình chia tay nha anh" sau bao nhiêu lần em nói ra điều đó thì em biết lần này sẽ là sự thật. Em hẹn anh ấy ở bờ hồ, nơi có bóng liễu rủ xuống rất đẹp phản chiếu những ánh đèn màu về đêm. Em đã khoe chiếc điện thoại "người mới" tặng trước mặt anh ấy và đó cũng là lần thứ hai em nói về "người mới" với anh ấy khi quyết định ra đi. Anh ấy đang những ngón tay của mình vào tay em và nói "Anh chỉ muốn em so sánh bàn tay anh và bàn tay của người sau anh xem đôi tay nào lớn hơn, xem đôi tay nào sẽ mang lại cho em ấm áp hơn". Em đã khóc rất nhiều, ướt đẫm cả áo anh khi em biết đó là lần cuối cùng em được khóc trên vai anh ấy.
Gần 3 tháng sau khi bên em đã có "người mới", em vẫn luôn mang trong mình hình ảnh của anh ấy. Em tự dằn vặt và thậm chí cắt tay tự vẫn vì đã tự buộc mình chia tay người mình yêu chỉ vì muốn lấy lại danh dự cho gia đình mà không muốn lấy một người nghèo khổ như anh làm chồng. Em cứ dằn vặt mình như thế đến thân thể héo úa, anh biết chuyện và đã cho em quá nhiều lần để em quay lại vì anh ấy còn rất yêu em, nhưng không! Em đã không quay lại để cả hai phải đau khổ, dày vò cho đến một ngày em phó mặc cho số phận mình một lần nữa. Một là "dâng" cho người cũ để cả hai lấy cớ đó mà tiến tới hôn nhân, hai là "dâng" cho người mới để bản thân cảm thấy không còn xứng đáng với người cũ mà dứt khoát cho cả ba đừng đau khổ. Cuối cùng thì "người mới" đã có được em và giờ là chồng em! Có sự nghiệp, gia thế giàu có, vả lại hai bên cha mẹ lại quen biết nhau từ nhỏ qua lời hứa hôn để em và anh ấy sánh duyên vợ chồng. Anh ấy đã rất yêu em, cưng chiều em mọi chuyện và vì em anh ấy có thể làm bất cứ chuyện gì.
Kí ức của em toàn bóng hình người cũ (Ảnh minh họa)
Có lẽ quá nhanh khi nửa năm sau kể từ ngày chia tay với người cũ em đã lên xe hoa với người mới. Em đã quá nông nổi khi nghĩ rằng dâng hiến cho người mới để dứt khoát với người cũ. Em đã quá hời hợt khi phó mặc người cũ cho cô bạn thân chăm sóc mặc dù em vẫn còn yêu. Và rồi chuyện gì đến cũng đã đến, anh ấy tuyên bố yêu cô bạn thân của em khi chia tay em chưa đầy nửa năm, cũng vì oán hận anh đã là người phản bội trước, đã là người hết yêu em trước, cũng vì lỡ trao thân cho người mới nên em đã lên xe hoa theo người dù lúc ấy người mới không hề nhận được chút tình cảm thật sự nào từ trái tim em. Em mang theo vô vàn kỉ niệm về anh - mối tình đầu trong cuộc đời em làm hành trang về nhà chồng với bao lời oán hận anh đã "im lặng" khi em ra đi, đã không cứu vớt em khi trước ngày xuất giá em đã định gọi cho anh ấy để hai đứa cùng trốn đi.
Đã 3 năm rồi, kể từ ngày chia tay anh ấy đi theo chồng. Mặc dù được chồng cưng, chồng yêu nhưng trong em vẫn là hình ảnh của người cũ, anh ấy trực chờ trong giấc mơ của em, anh ấy luôn xuất hiện trong đầu óc em khi chồng đi làm xa mỗi độ cuối tuần mới về, cứ mỗi lần đi ngang con đường quen thuộc em lại nhớ về người cũ và tự dằn vặt mình tội lỗi trước người chồng đã rất mực yêu em! Em tự trách mình không thể quên người cũ và đau khổ vì tội cho chồng. Em không biết phải làm thế nào để mình đừng rơi vào trạng thái đó. Đôi khi em không thể tự kiểm soát được suy nghĩ của mình cứ đi một mình tìm đến nhà người yêu cũ, chạy ngang qua nhưng không vào.
Mỗi lần như thế em tự bẻ cho mình một chiếc lá nơi nhà anh rồi ép vào một quyển số, rồi tìm vào quán cafe lúc xưa mà ngồi một mình... sau đó thì lại khóc. Đến khi chồng về em có giải bài tâm sự với chồng. Anh ấy hiểu và bỏ qua cho em tất cả bởi vì anh ấy rất yêu em. Khi nghe chồng nói thế, khi cảm nhận được sự quan tâm của chồng thì em lại cảm thấy nghẹn lòng và hổ thẹn trước những việc mình đã làm. Em đâm ra chán nản, chán tất cả tìm cho mình một lối thoát bằng cách cắm đầu vào việc học từ sáng đến tối, có khi em ngất xỉu vì mệt mỏi...
Em không muốn nghĩ đến người cũ nữa, nhưng hành động của em thì luôn hướng về người cũ. Em không còn yêu người cũ nhưng hình ảnh về anh ấy, kỉ niệm về anh ấy cứ ngang nhiên xen vào cuộc hôn nhân của em. Em muốn xây dựng hạnh phúc với chồng em nhưng em không thể nào quên được mối tình đầu với người cũ, em dằn vặt vì em nghĩ em là người chia tay trước đã làm cho anh ấy đau khổ nên em dùng sự đau khổ trong hôn nhân của mình để trả cho những gì mà người yêu cũ đã trải qua khi em bỏ anh ấy đi theo chồng. Nhưng vì hận anh ấy đã yêu cô bạn thân của em khi em mới chia tay nửa năm nên em theo chồng, nó như một vòng xoáy khiến em không thể nào thoát ra được, em cảm thấy mệt mỏi...
Phải làm gì để thoát khỏi tình xưa? (Ảnh minh họa)
Đôi lúc, em mừng cho anh ấy vì đã tìm được hạnh phúc với cô bạn thân của mình. Đôi lúc, em thấy hạnh phúc vì đã có một người chồng rất mực yêu em.
Nhưng những gì của quá khứ cứ luôn kéo em về với sự đau khổ, em không thể nào thoát ra được... (em gái).
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của em, chị hiểu em là một cô gái còn trẻ, đã có gia đình, tuy nhiên, hiện nay em vẫn đang đau khổ vì chưa quên được tình xưa.
Quả thật, với phụ nữ, mối tình đầu luôn đáng nhớ và đáng trân trọng, nhất là với những người chia tay nhau khi vẫn còn yêu, thì tình cảm đó càng day dứt và đáng nhớ hơn. Ở em, em lại không yêu người chồng hiện nay, đến với anh ấy chỉ để quên, ngoài ra, em và người yêu cũ có quá nhiều kỷ niệm, do đó, em lại càng day dứt với anh ấy hơn.
Tuy nhiên, trong cuộc sống không phải lúc nào cũng nên sống với kỉ niệm của mình, những gì đã qua nên cho vào dĩ vãng khi không thể thay đổi được nó. Hiện tại, em là phụ nữ đã có gia đình, có chồng, được chồng yêu thương chăm sóc. Nếu như em cứ mãi mải mê với tình cũ thì em sẽ tự tay đóng sập tương lai của mình. Càng nguy hại hơn nếu như người chồng hiện nay của em bắt gặp và biết mọi chuyện, khi đó em thậm chí còn bi đát hơn hiện nay: Không thể quay lại với người xưa và cũng không còn được chồng yêu thương.
Do đó, tốt nhất hãy quên đi chuyện cũ và coi đó là kỉ niệm đẹp. Con người đôi khi phải dùng lí trí để xác định cái gì nên làm. Đừng phá bỏ những gì đã có ở hiện tại bởi những điều không còn giá trị. Người yêu cũ của em đã không còn yêu em và có hạnh phúc mới, em cũng thế. Vì vậy, tốt nhất hãy tập trung cho tổ ấm của mình và quên chuyện xưa.
Chúc em may mắn, hạnh phúc.