Hôm đó, Huy hẹn hò với Thư - cô nhân tình 3 tháng của mình. Nằm đợi Thư trong nhà nghỉ, nhưng khi Thư xuất hiện, nhìn thấy cô nàng mình đã "chết đứ đừ" ngay từ lần gặp đầu tiên cách đây 4 tháng, tự dưng Huy thấy mất hết cảm giác.
“Chán rồi thì phải làm sao đây? ‘Rũ’ thôi chứ để làm mắm à?” - Huy thầm nghĩ. Nhưng bỏ có phải dễ đâu? Thư chưa chồng con không ràng buộc, cô ta mà lèo nhèo níu kéo để vỡ lở ra thì Huy chỉ có nước mòn mỏi đi xin vợ tha thứ.
Của đáng tội, trong thời gian qua, Huy cũng thẳng tay, chi tiền cho Thư không tiếc. Vậy nên cô nàng thích anh lắm, bám riết không rời. Giờ tự dưng cắt đứt, e là nàng sẽ sốc, sẽ căm hận Huy. Mà một khi phụ nữ đã “điên” lên thì không biết họ có thể làm được những gì đâu.
Huy vẫn hẹn hò, ân cần quan tâm Thư như thường. Nhưng mỗi khi hẹn hò, thi thoảng anh lại làm vẻ mặt buồn rầu, nhìn cô đăm đắm ra chiều suy tư lắm, rồi lại thở dài một cái. Thư nũng nịu hỏi thăm thì anh trốn tránh: “Chuyện công việc ấy mà, em để ý làm gì cho nặng đầu!”.
Sau đó, nhiều khi đang bên nhau, Huy liên tục có những cuộc gọi phá đám. Anh buồn bực lắm nhưng vẫn phải nghe. Thư tò mò muốn biết Huy xảy ra chuyện gì nên nhiều lần len lén nghe trộm Huy nói chuyện.
Vài lần như thế, cuối cùng cô cũng hiểu ra vấn đề. Hóa ra công việc của Huy đang rất thê thảm. Có nguy cơ đổ bể đến nơi. Thư buồn bực vô cùng. Vừa mới tưởng câu được con cá ngon, chưa đào được mấy, thế mà cá này đã sắp chỉ còn bộ xương khô!
Nhiều bận, Huy còn ôm riết lấy Thư, nói những câu đầy tâm trạng, kiểu như: “Nếu anh không còn được như thế này, em có còn yêu anh không?”, “Hãy luôn bên cạnh anh cho dù thế nào đi nữa em nhé!”.
Thư ngoài mặt thì vội vàng an ủi, nói những lời ngọt ngào nhưng trong lòng thì cười khẩy: “Cứ mơ đi!”. Cô chỉ muốn chia sẻ ngọt bùi chứ không có hứng thú chung hoạn nạn với người khác.
Huy ngày càng bơ phờ, mệt mỏi, chán nản. Thư phát ngán lên rồi nhưng chưa tìm được lí do để "chuồn". Bởi, Huy vẫn tha thiết nói lời yêu cô và mong cô ở bên anh lúc khó khăn này.
“Còn định giấu hả? Công việc khó khăn tạm thời ư? Đây biết hết rồi nhá!” - Cô vừa nghĩ vừa âm thầm tìm một lí do chính đáng để “đá” Huy và kiếm “mối” khác ngon hơn.
Một ngày đẹp trời, Thư nói lời chia tay Huy với lí do: “Em phải đi lấy chồng thôi, báo hiếu với cha mẹ. Em rất yêu anh nhưng biết anh không thể cho em được điều đó. Em ở lại chỉ làm khó xử anh thêm mà thôi, em nguyện làm người ra đi!”.
Huy hết lời níu kéo, thề thốt cho anh thời gian để anh giải quyết công việc xong sẽ li hôn để đến với cô. Nhưng Thư khóc nấc lên: “Tình yêu không có tội, nhưng đừng để nó làm tổn thương đến những người khác anh ạ. Hãy để em ra đi, có như thế em mới thấy thanh thản được!”.
Huy im lặng, đau đớn nhìn Thư quay mặt bước đi. Thư vừa quay đi, nước mắt Huy khô ngay tức khắc, thay vào đó là nụ cười mỉa mai. Huy nhìn bóng Thư đi khuất, rút ngay điện thoại ra gọi cho vợ: “Em à, tối nay nhà mình đi ăn hàng nhé. Anh mới trúng mánh! Em và con thích gì anh mua cho?”.
Tối qua, Hường - cô nhân tình của anh Long nhắn tin đến, bị vợ anh bắt được. Chị làm một trận ra trò khiến anh chết khiếp. Cả đêm nằm thức trắng suy nghĩ, anh ra quyết định phải "rũ" nhân tình ngay không thì có ngày mất vợ, mất con.
Hường là một người phụ nữ đã li dị, đang nuôi con một mình. Hình như cô ta đang muốn kiếm tấm chồng mới nên “bập” vào anh Long một cái là giữ chặt lấy, ngọt ngào chăm sóc chu đáo anh đến tận... răng.
Long sướng mê tơi, nhưng cũng chả ham hố bỏ gia đình để lấy cô ta. Anh xác định gọi là vui chơi thế thôi, vợ mình con mình ai lại bỏ để đi rước vợ người, con người về nuôi bao giờ?
Anh đã một mực chối bay chối biến nhưng vợ vẫn đầy một bụng nghi ngờ. Anh mà không “cắt” ngay, vợ điều tra ra chân tướng thì anh toi. Mà "rũ" nhân tình thì cũng phải có nghệ thuật, không khéo léo thì mình cũng chết chìm như chơi!
Nghĩ cả một đêm, hôm sau anh đến chỗ anh bạn quen làm bác sĩ ở một viện tư để trình bày hoàn cảnh. Sau cuộc nói chuyện, thuyết phục gãy cả lưỡi, anh cũng mang về được một hồ sơ khám bệnh, trong đó xác nhận anh bị một căn bệnh lây nhiễm nguy hiểm: viêm gan B. Không những thế còn khuyến mại thêm vài bệnh lặt vặt như: gút, gan nhiễm mỡ…
Anh cũng đi mua vài loại thuốc rẻ tiền, gói thành một bọc to tướng. Cất vào cặp xong xuôi đâu đấy, anh đến nhà nhân tình ăn cơm. Ăn xong, anh viện cớ bận việc gấp, ra về và cố ý để quên cái cặp trong đó có cả đống dụng cụ phục vụ âm mưu anh đã chuẩn bị sẵn.
Lát sau anh mới hớt hải gọi điện cho bồ: “Em có thấy anh để quên cái cặp ở nhà em không? Ừ, có ít tài liệu quan trọng, cất đi hộ anh nhé, mai anh qua lấy!”.
Có lẽ hôm ấy Hường đã mở cặp anh ra xem nên hôm sau anh đến, cô ta đùng đùng nổi giận: “Anh có bệnh trong người sao không nói cho em biết? Anh làm thế này lây bệnh sang em thì sao hả? Ăn ở, sinh hoạt ở nhà em như vậy có khi còn lây cho con em nữa không chừng”.
“Em biết rồi à?... Anh xin lỗi… Anh cũng mới biết thôi… Anh cũng đau khổ lắm…” - Long vẻ mặt đầy sầu khổ nói với Hường.
“Thôi, không phải nói nhiều. Anh về trước đi, em đưa con đi khám xem có sao không đã! Có vấn đề gì thì em không để yên cho anh đâu!” - Hường bực tức.
Long ra về, thở phào nhẹ nhõm. Tối ấy, Hường thông báo kết quả mẹ con cô ta không có vấn đề gì cả. Long lại bồi thêm một cú: “Vợ anh nó biết chuyện giữa em với anh rồi em ạ, nó đòi ly hôn. Anh kí rồi, ngày mai anh mang đơn nộp là mình có thể tự do đến với nhau rồi em ơi!”.
“Cái gì? Ai nói là em muốn lấy anh chứ? Cái của vợ anh chán đá đi rồi, em không thèm nhặt! Thôi từ giờ đừng liên lạc với em nữa!” - Hường nói dứt khoát rồi cúp máy.
Long tiếp tục nhắn vài tin ủ ê níu kéo cho thêm phần sinh động, xong anh xóa hết tin nhắn, số điện thoại của Hường. Tối ấy anh đã yên tâm ngủ ngon.
Mời bạn đọc gửi bài viết tâm sự, chia sẻ những clip, hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu, hôn nhân đến chuyên mục Yêu và Sống và Tương tác bạn đọc. Mọi ý kiến chia sẻ bạn đọc có thể gửi về hòm thư: banbientap@xahoi.com.vn.