Ngẫm thế nên tôi quyết định từ chối rất nhiều gã đàn ông nhăm nhe nhòm ngó, muốn lấy tôi là vợ. Bởi với tôi, những người ấy chưa đủ tiêu chuẩn. Người giàu có nhưng lại không đẹp trai phong độ. Còn những chàng lãng tử, phong lưu thì lại chẳng có tiền. Thế nên, chỉ cần tưởng tượng ra cuộc sống hôn nhân khó khăn cơm áo gạo tiền là tôi phát nản. Tôi chán cảnh phải thuê nhà trọ, cám cảnh phải kiếm ăn từng bữa, lương ba cọc ba đồng. Với tôi, chuyện “một túp lều tranh hai trái tim vàng” không có thật.
Nói như vậy không có nghĩa là tôi thuộc hạng người tham vàng bỏ ngãi. Chỉ vì, tôi muốn chọn cho mình một chỗ dựa vững chắc giống như những cô gái xinh đẹp, chân dài khác. Tôi không muốn sống trong thiếu thốn, lo toan để rồi cái duy nhất và nhiều nhất mà tôi có nhan sắc cũng mất dần theo năm tháng.
Tôi không phải người mẫu, cũng không phải là tiểu thư đài các, tôi chỉ là một cô gái bình thường, xuất thân tỉnh lẻ, lên thành phố làm việc. Nhưng tôi có ngoại hình đẹp, rất đẹp, đáng để nhiều chàng trai si mê, hi sinh vì tôi.
Cuộc tình đầu tiên của tôi là chàng trai cùng lớp đại học. Tình yêu sinh viên trong sáng, thánh thiện. Chúng tôi chia nhau từng đồng cơm cháo. Sau cũng nhiều lần cãi cọ vì một vài chuyện liên quan tài chính. Chúng tôi ngày ngày phải đạp xe chở nhau đi học, cùng nhau vượt qua đoạn đường dài. Đôi khi sự cực nhọc khiến tôi cảm thấy thật mệt mỏi. Bạn bè thường hay nói với tôi: “Sao mày dại thế? Người vừa đẹp vừa cáo ráo như mày thì thiếu gì đại gia, công tử nhà giàu theo. Sao lại đi yêu cái anh chàng tới cái xe máy cũng không mua nổi vậy. Không nhìn thấy mấy đứa con gái cùng lớp, chỉ hơi ăn diện một tí đã có kẻ đưa người đón. Nhìn mà xem, bọn nó làm sao ăn được mày”. Nghĩ tới những lời nói đó, tôi cũng có chút động lòng, nhưng rồi mọi chuyện lại qua nhanh.
Sau được lớp tiến cử thi miss của trường, tôi đã dễ dàng đạt được danh hiệu. Từ đó, tôi thay đổi ngoại hình hẳn vì ai cũng biết tới tôi. Tôi đã đẹp còn đẹp hơn. Những gì trước đây tôi chưa từng bộc lộ ra bên ngoài, giờ đã được phô ra cả. Tôi đẹp một cách hoàn mỹ. Thế nên, đại gia vây quanh tôi cũng rất nhiều, vì lúc đó, nhiều người biết tới tôi hơn. Ở trường, tôi là cô gái có nhan sắc có tiếng, nếu được hỏi, ai đẹp nhất trường, tất nhiên cái tên tôi lúc nào cũng đứng đầu danh sách.
Nhiều công tử hào hoa có tiền xin số điện thoại của tôi, họ săn đón tôi bằng mọi cách. Dường như tôi nhận thấy giá trị của mình nên cũng hững hờ, từ chối những người tôi cảm thấy chưa hài lòng, xứng tầm. Và tất nhiên, tôi đã quên béng việc mình từng có bạn trai.
Nhiều công tử hào hoa có tiền xin số điện thoại của tôi, họ săn đón tôi bằng mọi cách. (Ảnh minh họa)
Tôi ngã vào vòng tay một vài người, nhưng sau nhiều lần đi chơi, tôi phát hiện anh ta không ga lăng như tôi tưởng, tôi bắt đầu cảm thấy chán và lại chuyển đối tượng. Cứ thế, rất nhiều lần sau đó, tôi thay người yêu như thay áo. Ai có thể lo lắng cho tôi tốt hơn, tôi sẽ chọn. Bởi giờ, tôi là mục tiêu của họ, họ cần tôi chứ tôi cũng đâu phải chỉ cần mình họ.
Bạn bè bắt đầu thấy ai ngại về tôi. Họ không còn khuyên tôi chọn đại gia, người yêu giàu có như trước nữa. Nhưng tôi cũng không còn quan tâm nhiều. Tôi đã khác xưa. Ông trời ban cho tôi sắc đẹp, tôi phải tận dụng điều đó. Biết đâu nhờ nó mà tôi được tiến thân? Tôi cũng giống như những người con gái khác thôi, tôi cũng cần một mái ấm, một gia đình hạnh phúc, có người chồng lo cho tôi cuộc sống đầy đủ và yêu thương tôi chân thành. Không phải chỉ là những kẻ háo sắc tầm thường, cần tới nhan sắc của tôi rồi lại bỏ rơi tôi không thương tiếc.
Tôi đẹp nên tôi có quyền được làm điều đó, có quyền được tận dụng sắc đẹp của mình. Tôi đã nghĩ thông suốt, tại sao một người con gái đẹp như tôi lại phải chôn vùi cuộc đời trong khó khăn trong khi bao nhiêu người đàn ông sẵn sàng cho tôi mọi thứ. Tôi không nên tự gò bó bản thân mình trong khuôn khổ. Tôi phải tìm nơi nương tựa cả đời. Nếu có thể sống như thế, hãy sống và nghĩ về tương lai. Tôi sẽ không băn khoăn nữa, hãy sống cho bản thân mình như những gì mình muốn. Đời người ngắn ngủi, tôi phải cố gắng, phải tận dụng triệt để bản thân để khỏi khổ, khỏi nghèo.