Âm mưu đê hèn của anh thợ sửa xe máy
Năm 2008, Ngô Văn Vương khăn gói lên Hà Nội kiếm kế sinh nhai, Vương được nhận vào làm tại một cửa hàng sửa chữa xe máy ở phường Lĩnh Nam, quận Hoàng Mai. Trong một lần sửa xe cho khách, Vương tình cờ quen biết chị Nguyễn Diệu Dung (SN 1991), nhà gần chỗ làm của Vương. Sau cuộc gặp tình cờ nhưng sau này trở thành định mệnh ấy, Vương và chị Dung ngày càng thân thiết nhau hơn. Với bề ngoài chân chất, thôn quê và vẻ mặt hiền lành. Vương nhanh chóng chiếm được cảm tình của cô gái Hà thành, tình yêu đến với họ lúc nào không hay.
Khoảng 1 năm sau, Vương bất ngờ về quê cưới vợ, cô dâu lại không phải là chị Dung. Mặc dù đã có vợ ở quê nhưng Vương vẫn qua lại với chị Dung. Thậm chí, khi biết tin vợ ở quê mang bầu, anh thợ hiền lành vẫn không hề thay đổi. Mối tình tay ba cứ thế tiếp diễn bởi hai người con gái cùng yêu Vương và không ai hay biết về người kia. Chỉ có một điều cả hai cùng biết về Vương, đó là thói cờ bạc và cuộc sống ngày càng túng thiếu của y.
Ngày 1/7/2011, Vương từ quê tất tưởi lên Hà Nội mặc dù vợ của y, chị Đoàn Thị Thoan vừa mới sinh con. Vừa tới nơi, Vương không vào gặp người tình cũ ngay mà y ra chợ mua một con dao nhọn Thái Lan đút vào túi quần bên phải. Lúc này, trong đầu Vương đã nảy sinh ý định giết chị Dung để cướp tài sản bởi y biết rằng, người tình vừa mới mua xe máy.
Chiếc xe máy đã khiến Vương tước đoạt một mạng sống
Án mạng kinh hoàng
Buổi tối ngày 1/7, Vương vào đến nhà chị Dung khi chị ở nhà một mình. Khoảng 20h30 cùng ngày, lợi dụng lúc chị Dung ra nghe điện thoại, Vương chớp lấy cơ hội lao ra rút dao đâm mạnh vào ngực bạn gái. Chị Dung chưa kịp tắt cuộc gọi, chỉ kịp “Á” lên một tiếng rồi đổ gục xuống. Sau đó, Vương liên tiếp đâm dao vào người nạn nhân cho đến khi gục hẳn.
Biết chị Dung đã chết, Vương lấy chiếc xe máy Yamaha Sirius mới coóng cùng điện thoại của chị Dung rồi lên xe đi thẳng một mạch về hướng Hà Nam. Đến ngã ba Pháp Vân, y tháo sim điện thoại vứt xuống đường, cởi bỏ chiếc áo phông dính máu, rửa tay chân, mua chiếc áo khác để mặc rồi tiếp tục chạy thẳng.
Chiếc điện thoại cướp được, Vương đem đi bán được 600 nghìn đồng. Còn chiếc xe máy, ngày hôm sau Vương mang lên TP Phủ Lý cầm đồ được 2 triệu đồng. Khi có tiền trong tay, y bắt xe vào TP. HCM bỏ trốn.
Ngõ nhỏ nơi xảy ra vụ trọng án
Bản án thích đáng cho gã thôn quê máu lạnh
Sau khi xảy ra vụ trọng án, cơ quan công an nhanh chóng vào cuộc điều tra và thu giữ được nhiều bằng chứng quan trọng tại hiện trường. Trong đó có dấu vân tay của Vương để lại trên túi bánh tại nhà nạn nhân sau khi bị sát hại. Giữa lúc cơ quan công an đang truy tìm thì ngày 7/7, Vương đến công an quận Hoàng Mai đầu thú.
Tại phiên tòa xét xử vào ngày 28/3/2012 tại TAND TP Hà Nội, Vương khai rằng trước khi giết chị Dung, tổng số tiền mà y nợ nần do thua cờ bạc là 4 chỉ vàng và 6 triệu đồng. Khi HĐXX hỏi vì sao yêu chị Dung là lại ra tay tàn nhẫn, Vương chỉ biết cúi đầu im lặng trước người thân của cả gia đình hai bên. Trước vành móng ngựa, Vương còn khai rằng, khi đến nhà chị Dung chơi vào đêm 1/7, y còn mua một túi hoa quả và bánh làm quà, mục đích là để “Dung mất cảnh giác”.
Chị Thoan, gia đình hai bên và ngay cả người thân của nạn nhân Dung tại tòa đều thốt lên rằng: “Không ai ngờ cái mặt ngoan hiền kia mà lại đi giết người, cướp của”.
Sau giờ nghị án, HĐXX đã tuyên mức án cao nhất - tử hình dành cho những hành vi mất nhân tính của Ngô Văn Vương. Nhận hình phạt phải bị khai trừ khỏi đời sống xã hội, bị cáo Vương không hề tỏ ra bất ngờ, bởi y đã đoán trước được kết cục này.
Người từ đầu đến cuối vẫn hoàn toàn ngỡ ngàng, đó chính là mẹ của Vương. Cho đến lúc bị cáo được dẫn giải lên xe bít bùng sau khi tòa tuyên án, bà vẫn không tin rằng kẻ giết người, cướp của kia là đứa con do bà đứt ruột sinh ra.
Hồ sơ sát thủ: Chuyên đề kể lại những vụ trọng án rúng động dư luận. Thông tin về những kẻ giết người man rợ, quá trình gây án, trừng phạt tội ác trong các vụ án đó sẽ được chúng tôi cập nhật liên tục. Bạn đọc theo dõi vào 6h30 các buổi sáng Thứ Ba và Thứ Sáu hàng tuần trong Chuyên mục An ninh hình sự - Hồ sơ mật trên Xahoi.com.vn. |
Còn nữa...