Chị xinh và duyên dáng, nhưng ở cái tuổi 30 chị vẫn chưa mảnh tình vắt vai. Tuổi trẻ của chị chỉ chú tâm cho học hành, công việc. Học đại xong, chị lại đi du học. Về nước mặc kệ cho bố mẹ thúc giục, chị cũng chẳng để ý đến những vệ tinh xung quanh. Dần dà các anh chàng cũng chán nản bởi ánh mắt lạnh lùng của chị. Chị học cao, tài giỏi nên nhiều anh cũng không dám với. Ngoảnh đi, ngoảnh lại còn mỗi chị vẫn độc thân, sớm khuya đi về một mình. Chị tin bao giờ duyên phận đến hạnh phúc thực sự sẽ mỉm cười với mình
Ngoài công việc và những đam mê của bản thân chị không để tâm những thứ khác. Bố mẹ lớn tuổi nhiều lần kêu khổ vì con nhưng chị vẫn cứ chứng nào tật nấy.
Nhiều đêm khuya, chị đứng nhìn bóng người thưa thớt qua lại và thở dài. Chị nhớ về tuổi thơ của mình. Bố chị đã từng phản bội mẹ để đi theo người đàn bà khác rồi lại trở về. Tiếng khóc từng đêm của mẹ ám ảnh chị đến tận bây giờ. Chị sợ hãi rồi mình cũng giống như mẹ năm xưa. Vậy nên cho đến bây giờ chị vẫn chẳng dám đi tìm một nửa cho mình.
Bao đứa bạn bè của chị mới kết hôn được dăm năm cũng đã vội vã ly hôn. Về sống với nhau mới biết quá nhiều thứ không hợp. Gia đình bạn bè lần lượt tan vỡ khiến chị chẳng thiết nghĩ đến hôn nhân nữa.
Chị lấy chồng ở cái tuổi chẳng còn trẻ trung gì nữa.
Vì bố mẹ thúc giục quá, nên chị đành đi gặp mặt một người đàn ông hơn chị 10 tuổi. Anh chu đáo và ga lăng, hiểu biết uyên thầm và cố gắng theo đuổi chị. Lần đầu tiên chị mở lòng với một người đàn ông. Sau 1 năm tìm hiểu nhau chị cũng đồng ý lên xe hoa khi đã ở cái tuổi 32. Chị tin, hạnh phúc đến muộn vẫn sẽ trọn vẹn. Bố mẹ và bạn bè ai cũng mừng rơi nước mắt vì chị.
Đã 3 năm rồi nhưng mãi anh chị vẫn chưa có con. Hai vợ chồng đi kiểm tra thì mới phát hiện chị bị lép trứng. Bác sĩ kết luận chị khó có khả năng sinh con nếu không có sự can thiệp của khoa học. Chị bàng hoàng khi biết mình không thể có con tự nhiên được. Vợ chồng chị quyết định theo lời bác sĩ sử dụng biện pháp kích thích trứng phát triển để tăng cơ hội thụ thai. Có chồng luôn bên cạnh động viên nên chị cũng bớt lo lắng hơn.
Nhưng hai vợ chồng kiên trì được 6 tháng thì chồng chị bắt đầu nản. Anh thường xuyên trách móc, đay nghiến chị và đã tìm đến người con gái khác. Anh bắt đầu đi ra ngoài nhiều hơn, có khi anh đi mấy ngày không về. Chị đau xót, không ngờ chị lại rơi vào tình cảnh trớ trêu như vậy.
Một lần, anh trở về trong cơn say. Anh đã cưỡng bức chị với sự căm hận chẳng thể cho anh một đứa con. Sau đó anh đẩy chị ra và miệt thị. Tủi nhục và đau đớn, ngay hôm sau chị đã đề nghị chồng ly hôn để anh đi tìm hạnh phúc mới. Vì chị không còn hy vọng gì vào kĩ thuật tân tiến để có con nữa. Anh cũng đồng ý ra tòa ly dị để giải thoát cho cả hai.
Sau ly hôn chị trở nên câm lặng hơn, ánh mắt buồn thẳm và cô đơn. Nỗi đau không thể có con khiến chị đau đớn, dằn vặt bản thân mình. Chị đi về lặng lẽ như một cái bóng.
3 tháng sau ly hôn, chị vô tình nhìn thấy anh tay trong tay với người con gái khác rất hạnh phúc. Nhìn thấy anh dịu dàng với người con gái khác chị quặn thắt, lại nhớ về những ngày hạnh phúc bên cạnh anh.
Chị ly hôn với chồng để anh đi tìm hạnh phúc mới.
Dạo gần đây chị thấy cơ thể rất lạ, chị mệt mỏi và nôn khan rất nhiều. Cứ nghĩ bệnh đau dạ dày bị tái phát nên chị đi khám lại. Bất ngờ, bác sĩ thông báo chị có thai được 3 tháng. Chị cười, giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt. Cuối cùng chị cũng đã được làm mẹ. Hạnh phúc bất ngờ khiến chị vẫn chẳng thể tin nổi đó là sự thật. Chị không nói cho chồng cũ biết, vì anh đã có người khác. Có lẽ giờ này anh cũng đã có con riêng cho mình.
Chị hạnh phúc và cố gắng cảm nhận sinh linh bé nhỏ đang hình thành trong bụng. Đây chính là động lực để chị cố gắng. Dù con có thiệt thòi khi sinh ra không có bố nhưng con có một người mẹ hết lòng với con. Chị không oán hận chồng vì lỗi là ở chị. Chị vẫn mong cho anh được hạnh phúc với gia đình mới. Dù không có người đàn ông bên cạnh nhưng chị cũng không hối tiếc. Hạnh phúc đến muộn vẫn mỉm cười với chị.