Gửi các em gái tuổi mới lớn!

Tôi không cổ súy cho lối sống buông thả, nếu các em dễ dãi nghĩa là các em đã coi rẻ bản thân mình.

Bình thường tôi không thích đôi co với những vấn đề vô thưởng vô phạt, muôn đời không phân định kẻ thắng người thua như thế này trên internet. Nhưng hôm nay rảnh rỗi, lại trong tư thế gái sắp lấy chồng nên muốn nói về kinh nghiệm của bản thân.

Ngày trước, khi tôi 20 tuổi, tôi cũng nghĩ giống như các bạn nam, rằng người phụ nữ phải giữ được tiết hạnh. Là con gái tôi muốn được người đàn ông của tôi tôn thờ, tôi cảm thấy hạnh phúc vì được người đàn ông của mình tôn trọng và yêu mến vì cái sự trong trắng ấy. Tôi nghĩ rằng mình sẽ cố gắng chiều chuộng, chăm sóc anh và chăm sóc gia đình của anh. Tôi sẽ không bao giờ về nhà sau 10 giờ tối, không cả uống bia chứ đừng nói là uống rượu. Tôi cố gắng để đạt lấy cái người ta vẫn gọi là công – dung – ngôn - hạnh mà người phụ nữ cần có.

Để được tung hô là người phụ nữ chuẩn mực, tôi cho rằng những đứa con gái mất trinh là hư hỏng. Tôi coi thường những đứa con gái như thế. Bởi vậy, không có lẽ gì sẽ khiến họ được những người đàn ông trân trọng.

Nói chung, vì quan điểm đó mà tôi suốt ngày chỉ cắm đầu, cắm cổ học, tránh xa bọn con gái đua đòi, ngắm vuốt. Người ta nhìn tôi và tôn thờ, tôi vui vì điều đó. Rồi tôi đi Mỹ du học và ở đây, tôi đã thay đổi gần như hoàn toàn quan điểm của mình.

Đây là đất nước mà chẳng ai quan tâm xem bạn đang làm gì. Bạn có thể thờ chúa hay thờ phật, hoặc theo đạo hồi. Bạn thích lấy chồng sớm hay sống với nhau mà chẳng làm đám cưới và vẫn có con cái, bạn thích còn trinh hay mất trinh. Nói chung là chẳng ai quan tâm, quan trọng là bạn có hạnh phúc với cuộc sống của bạn không. Có điều, nếu bạn hạnh phúc bạn được hưởng, nếu bạn khó khăn hoặc có vấn đề xã hội sẽ giúp đỡ bạn. Không quan trọng bạn đi bằng gì, chọn con đường nào, chỉ có cái đích đến của hạnh phúc là quan trọng.

Tôi đã học cách không nhìn quá nhiều vào dư luận, xã hội và yêu bản thân mình hơn kể từ đó. Vì chỉ có một mình nên tôi chỉ cần làm những gì mình thích. Tôi học, tôi chơi và tôi kết bạn. Thỉnh thoảng tôi vào các câu lạc bộ cuối tuần với bạn bè. Tôi ăn mặc rực rỡ và có chút sexy, thoa chút môi đỏ, đi đôi giày cao gót và tôi tự tin bước. Tôi chẳng đến đó để tìm tình một đêm, tôi đến để uống một chút, vui một chút, yêu bản thân một chút và để thấy đời đẹp hơn. Đàn ông có thể nghĩ thấy tôi hấp dẫn hay hư hỏng tôi chẳng quan tâm. Cái tôi quan tâm là tôi thấy mình như thế nào, và tôi thấy tôi đẹp hơn mọi ngày.

Tôi tham gia hội sinh viên làm việc từ thiện, các thành viên đến từ mọi nơi trên thế giới, có người thích tiệc tùng, có người theo đạo hồi chưa bao giờ uống đồ có cồn và cầm tay con trai. Mỗi người một văn hóa nhưng kết cục chúng tôi làm việc nghiêm túc và không mệt mỏi để góp phần một chút nào đó cho thế giới.

Con người sống với nhau bình đẳng, họ giữ riêng niềm tin của họ, nhưng điều đó không ngăn cản họ làm việc và yêu quý nhau như một gia đình. Tôi học được một điều, thế giới không có giới hạn, giới hạn là do con người đặt ra. Đó là lý do vì sao phương tây đi trước chúng ta cả trăm năm.

Cuộc đời quá ngắn ngủi, tôi càng đi nhiều, càng học nhiều tôi càng thấy còn nhiều cái mình phải học, nhiều nơi mình phải đi. Tôi thấy mình đã phí thời gian để không tự mình yêu thương mình vì những điều người khác mong muốn. Tôi học được cách làm những điều mình cảm thấy hạnh phúc, chứ không phải được cảm thấy hạnh phúc vì những điều người khác muốn mình phải làm.

Rồi tôi gặp anh,chúng tôi đang chuẩn bị, tháng 5 này chúng tôi sẽ làm lễ cưới tại đây, là trong thời gian sắp tới chúng tôi cũng sẽ vẫn sống ở đây. Anh hơn tôi nhiều tuổi, tôi yêu anh vì sự hiểu biết và thông minh của anh,và quan trọng nhất anh là người làm cho tôi cảm thấy anh yêu tôi vì chính bản thân tôi, điều mà tôi thấy sa sỉ với người trước.

Anh sẵn sàng đưa tôi đi khắp nơi, làm mọi thứ cho tôi vui, nấu ăn rửa bát anh cũng chẳng nề hà. Tôi có thể lúc làm gái quê ngây thơ, lúc lại sexy đi vào club có anh bên cạnh tháp tùng. Anh cũng là người đầu tiên làm cho tôi biết sự thăng hoa của tình yêu khi 2 con người hòa quyện với nhau. Sau khi đó thì tôi thấy... thật là thích, nó vừa là yêu, lãng mạn, đam mê và nhục dục. Nó là một điều trong hàng trăm điều khiến chúng tôi hạnh phúc hơn.

Lần đầu tiên của tôi không có máu, anh cũng chẳng hỏi tôi là tôi mất hay tôi đánh rơi ở đâu, anh chỉ hỏi em có được thoải mái và thăng hoa không. Nói chung, trai Việt sống ở nước ngoài nhiều năm, chịu sự giáo dục của phương tây cũng có rất nhiều điểm mạnh. Tuy nhiên, hầu như suy nghĩ của họ có lẽ vẫn y chang như cái ngày ở nhà. Khi tôi nói điều này, nhiều người đàn ông chắc cũng bĩu môi, cười khểnh và cho rằng tôi cũng là đứa con gái chẳng ra gì.

Tôi không muốn tranh luận với các anh ở đây mà tôi muốn nhắn với chị em rằng: mọi người hãy làm những gì mình cho là hạnh phúc. Nếu muốn yêu hãy cứ yêu, chỉ nhớ nên tỉnh táo, đừng làm vì đàn ông muốn thế, hãy làm vì mình. Mình muốn yêu, muốn được thăng hoa trong tình yêu với người mình yêu hãy cứ làm. Mình muốn giữ gìn để trao cho người xứng đáng hãy cứ giữ. Nhưng nên nhớ tất cả vì mình muốn thế, dù tình yêu có không kết thúc đẹp như mình muốn thì hãy mỉm cười và tiếp tục yêu bản thân, đừng hối tiếc vì mình đã rất hạnh phúc với người đó, chỉ có là duyên chưa đến mà thôi. Và mình sẽ chờ đợi người tiếp theo cũng yêu bản thân mình như mình vốn được hưởng, dù có là bao lâu chăng nữa.

Tôi không cổ súy cho lối sống buông thả, nếu các em dễ dãi nghĩa là các em đã coi rẻ bản thân mình. Hãy trân trọng người yêu thương mình thực sự, yêu mình vì chính mình, thì chuyện "quan hệ" cũng là một cách hưởng thụ tình yêu. Tuy nhiên, làm gì cũng cần có hiểu biết. Nếu chưa sẵn sàng làm mẹ thì hãy biết cách bảo vệ bản thân. Nếu lỡ như các em nhìn nhầm người, bị người ta phụ bạc thì nên nhớ đó là một điều may mắn vì mình không mắc sai lầm lớn nhất khi sống với người không trân trọng mình cả đời.

Đám cưới không phải đích đến mà mới chỉ là sự khởi đầu.