Tôi và anh quen nhau qua một người bạn học cùng 2 năm Trung cấp. Thuở ban đầu khi mới quen và yêu nhau, anh rất quan tâm, chiều chuộng và chăm sóc cho tôi từng tí một, tôi vô cùng hạnh phúc về điều này. Và rồi những lúc giận hờn, tưởng chừng chúng tôi không thể đến được với nhau, anh đã níu kéo và rơi nước mắt vì tôi. Vì thương tình và mủi lòng, chúng tôi làm lành và lại tiếp tục câu chuyện tình yêu đẹp.
Trước đám đông và những người thân quen anh luôn tỏ ra là một người yêu lý tưởng, yêu chiều, cưng nựng tôi, không chỉ riêng tôi mà bao cô gái khác chắc cũng sẽ rất hạnh phúc về điều này. Chúng tôi yêu nhau say đắm, chỉ mong từng ngày, từng giờ được ở bên nhau, được gặp nhau, cho dù là có sự ngăn cấm từ phía gia đình tôi.
Tôi biết anh là người xa quê lên Hà Nội lập nghiệp và gia đình cũng không khá giả gì. Sau thời gian quen và yêu anh được gần 2 năm, chúng tôi tiến đến hôn nhân mặc cho sự ngăn cản của phía gia đình tôi. Tôi quyết tâm để đến với anh, người yêu, người chồng lý tưởng mà bấy lâu nay tôi vẫn hằng mong. Tình yêu của tôi càng thêm tràn đầy khi lấy nhau được 2 tháng, tôi có tin vui.
Khi yêu thì anh cho tôi lên mây nhưng đến khi lấy rồi thì lại cho tôi nếm dần những thói hư, tật xấu của anh. Có bầu tôi mệt mỏi vì nghén ngủ, phần vì công ty tôi thường xuyên chậm lương nên tôi đã xin nghỉ để ở nhà dưỡng thai. Những tưởng ở nhà được an lành với tình yêu của chồng nhưng không, tôi và anh đã xảy ra xung đột khi tôi đọc được những dòng tin nhắn, những cuộc điện thoại của số máy lạ không lưu tên.
Tôi và anh lời qua tiếng lại, rồi anh sẵn sàng nhẫn tâm thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với tôi khi tôi đang mang bầu ở tháng thứ 5. Tôi không thể chịu đựng nổi sự vũ phu của một người mình hết lòng yêu thương, đầu gối tay ấp và là người cha tương lai của cái thai trong bụng tôi. Tôi đòi ly dị, cho dù biết chặng đường phía trước sẽ rất khó khăn, vất vả khi phải một mình nuôi con, nhưng rồi anh lại ăn năn, hối cải, xin lỗi và làm lành với tôi.
Chúng tôi lại tiếp tục cuộc sống vợ chồng như chưa có gì xảy ra. Cuộc sống lại êm đềm, phẳng lặng cho đến khi tôi sinh được 1 tuần thì mẹ chồng ở quê lên bế cháu. Chưa có một người mẹ chồng nào đoảng như bà, không biết một chút gì về tề gia nội trợ, tôi lại phải nhờ mẹ đẻ lên nấu cơm phục vụ cho gia đình nhỏ của tôi và cả mẹ chồng. Được một thời gian, mẹ chồng tôi về quê vì không hòa nhập được với cuộc sống chốn thành thị.
Cho đến khi con tôi được gần 1 tuổi, giông bão lại nổi lên vì đã có những xích mích giữa 2 bà thông gia. Đây cũng chính là thời điểm tôi sẽ không bao giờ quên, bởi chồng tôi đã đánh tôi không thương tiếc, anh cầm dao dọa sẽ chém chết tôi trước mặt bố đẻ tôi (tôi đã phải nghỉ làm mất 1 tuần vì nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần do anh gây ra).
Tôi chủ động viết đơn ly dị và ký sẵn để trên bàn cho anh nhưng anh không ký. Dần dần, thời gian trôi đi, chúng tôi lại nguôi ngoai cơn giận và trở lại bình thường. Có lẽ từ đó tới nay, anh như được đà, luôn có những lời nói, hành động thiếu văn hóa với tôi, ngay cả khi ngoài đường hay trong nhà, có lẽ câu cửa miệng của anh là: "Không thích thì làm đơn đi, tôi cũng chán cái cảnh này lắm rồi" .
Tôi suy nghĩ lắm bởi con tôi nó còn quá nhỏ, nó đâu có tội tình gì mà bắt nó phải gánh chịu sự chia ly, thiếu thốn tình cảm của bố mẹ, nó cần phải có bàn tay che chở chăm sóc của cả hai. Cá chuối đắm đuối vì con. Thương con nên tôi đành nín nhịn cho qua nhưng sự chịu đựng thì có hạn. Bởi vậy tôi viết nên những dòng tâm sự này và muốn nhận được sự chia sẻ của độc giả.
Mời bạn đọc gửi bài viết tâm sự, chia sẻ những clip, hình ảnh hay thắc mắc khó nói về tình yêu, hôn nhân đến chuyên mục Yêu và Sống và Kết nối. Mọi ý kiến chia sẻ bạn đọc có thể gửi về hòm thư: banbientap@xahoi.com.vn.