Choáng váng với lý do khiến vợ không muốn đăng ký kết hôn

Nghe cô ấy nói mà tôi thấy choáng váng và rơi vào trạng thái gần như trầm cảm sau đó. Chẳng nhẽ tôi chỉ là phép thử của cô ấy trong cuộc sống gia đình này?!

Vợ chồng tôi đến với nhau trong hoàn cảnh “rổ rá cạp lại” khi bước qua lứa tuổi đã sống gần một nửa cuộc đời. Cô ấy ly hôn vì chồng ngoại tình còn vợ cũ tôi mất vì căn bệnh hiểm nghèo cách đây gần chục năm. Khi đó, hai chúng tôi đều đã có con riêng và mỗi người đều sở hữu một số tài sản nhất định của riêng mình.

Cách đây ba năm, tôi và cô ấy quen nhau trong một mối giao dịch buôn bán điện tử. Kể từ đó, mối quan hệ bạn hàng dần chuyển sang làm bạn bè thân thiết khi chúng tôi biết mình “đồng cảnh ngộ” với nhau. Rồi tình cảm phát sinh lúc nào không biết và kết thúc bằng một đám cưới giản dị.

Ảnh minh họa

Khi về làm vợ tôi, trong suốt thời gian qua, tôi nhận thấy rằng cô ấy thực sự là một người phụ nữ tháo vát, đảm đang trong việc quán xuyến gia đình. Không những vậy, cô ấy còn quản lý tốt một trong hai cơ sở kinh doanh hàng điện tử nhập khẩu do chính chúng tôi làm chủ và thành lập trước khi đến với nhau.

Nhìn cuộc sống bề ngoài của chúng tôi, ai cũng bảo chúng tôi hạnh phúc, thậm chí nhiều người còn ngưỡng mộ và khâm phục với những thành quả vợ chồng tôi đã tạo nên.

Ai cũng nghĩ tôi thực sự may mắn và hạnh phúc khi có được một người vợ toàn tâm toàn ý cho gia đình như vậy.

Tuy nhiên, bấy lâu nay, cũng kể từ khi lấy cô ấy, trong góc khuất của tâm hồn mình, tôi luôn mang một nỗi buồn với quan điểm sống của cô ấy. Tôi chỉ biết gặm nhấm nỗi “đau” đó trong lòng, không thể tâm sự cùng ai và cố gắng tìm cách để khỏa lấp nỗi buồn này.

Ai khi bước vào hôn nhân cũng đều muốn được ký vào tờ giấy đăng ký kết hôn để được sự thừa nhận của pháp luật và xã hội. Tờ giấy đó cũng là “sợi dây” ràng buộc hai con người, cũng là nền tảng cho những đứa con sinh ra được hưởng thụ quyền lợi đầy đủ nhất từ cha mẹ chúng. Giấy đăng ký kết hôn gần như là sự hiển nhiên trong mọi cuộc hôn nhân nhưng nó thực sự quá khó đối với tôi.

Sau đám cưới, việc đầu tiên cô ấy làm với tôi, đó chính là thẳng thắn đưa ra “bản giao kèo” giữa hai người. Cô ấy đề nghị rằng tài sản tôi và vợ có được trước khi đám cưới thì “của ai người đó giữ”.

Ban đầu, tôi cảm thấy không đồng tình về quyết định đó của vợ, bởi tôi yêu cô ấy và chúng tôi đến với nhau cũng nhận được sự đồng tình của mọi người. Thậm chí, tôi còn muốn có con với cô ấy vì dù sao chúng tôi mới bước qua tuổi 35, vẫn có khả năng sinh con và đứa con cũng sẽ là niềm vui nhân lên cho hạnh phúc vợ chồng. Nhưng ngược lại, cô ấy lại không có cùng mong muốn này với tôi.

Vợ tôi cho rằng, chả lẽ muốn sống hạnh phúc với nhau nhất thiết phải có con và có sự đồng ý của pháp luật? Những “món quà” về tình cảm, tinh thần cô ấy đã và đang dành cho tôi chẳng lẽ chưa đủ để tôi gắn bó với cô ấy?

Nhưng nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó thì tôi đã không phải khổ tâm như thế này. Chính trong cuộc sống riêng tư giữa hai người, cô ấy cũng rất rạch ròi với tôi. Sự rạch ròi đó hàng ngày vẫn cứ diễn ra và càng ngày tôi càng cảm nhận thấy nó đang làm ảnh hưởng đến tình cảm tôi dành cho vợ rất nhiều.

Khi hai vợ chồng đi mua sắm một loạt đồ dùng, quần áo. Về đến nhà, vợ ghi chép ra sổ sách những đồ gì của chồng, cái nào của vợ rồi bảo chồng trả tiền những món đồ thuộc sở hữu của chồng. Đã có người chồng nào rơi vào tình huống trớ trêu đó như tôi chưa?

Hôm nay vợ chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn để hai vợ chồng cùng thưởng thức ngày cuối tuần. Khi tôi vẫn đang gật gù khen đồ vợ nấu ngon, vợ buông câu “Hôm nay em đi chợ hết 200 ngàn nhé, mỗi người một nửa, lát sau bữa ăn anh đưa tiền cho em”. Đến “trời đánh còn tránh bữa ăn”, liệu người đàn ông nào nghe vợ nói vậy có còn “nuốt” được nữa không?

Ngày 8/3, tôi mua một món quà nhỏ tặng vợ. Sau lời “cảm ơn” từ vợ là câu hỏi “Anh mua hết bao nhiêu tiền, em gửi?”. Bỗng chốc, tôi “cứng họng” vì không biết phải nói gì và cảm thấy món quà vừa tặng không còn ý nghĩa gì nữa.

Ban đầu thấy sự sòng phẳng của cô ấy, tôi tuy có chút buồn nhưng chỉ đơn giản nghĩ đó là quan điểm sống riêng của mỗi người. Tuy nhiên, trong một lần có chút men say, cô ấy đã thẳng thắn thừa nhận rằng, cô ấy không mấy còn niềm tin vào một cuộc hôn nhân bền vững sau sự đổ vỡ của cuộc hôn nhân trước.

Cô ấy nói “vết xe đổ” về người chồng cũ không chung thủy đã làm cho cô ấy vô cùng đau khổ. Không những thế anh ta còn mang tài sản gia đình chu cấp cho vợ bé, gây tranh cãi và thiệt thòi rất nhiều cho mẹ con cô ấy khi ly hôn. Do đó, trong cuộc hôn nhân lần hai với tôi, cô ấy muốn chúng tôi hãy cùng nghĩ “thoáng” ra, không nhất thiết phải đăng ký kết hôn và có con làm gì.

Theo cô ấy, cả tôi và cô ấy cũng đã có con riêng, ai cũng muốn lo lắng thật tốt cho con của mình nên việc không bị ràng buộc về pháp luật sẽ giúp cho cả hai chúng tôi không va chạm cảnh “con anh, con tôi”; tránh mâu thuẫn dì ghẻ – con chồng, cha dượng – con vợ.

Nghe cô ấy nói mà tôi thấy choáng váng và rơi vào trạng thái gần như trầm cảm sau đó. Chẳng nhẽ tôi chỉ là phép thử của cô ấy trong cuộc sống gia đình này?!

Ba năm chung sống là khoảng thời gian tôi phải “đấu tranh” với chính bản thân mình khi luôn bị giằng xé, băn khoăn trước những cái “được – mất” giữa tôi và cô ấy. Trong khi cô ấy cho rằng “nguyên tắc” không có con chung và tiền ai nấy tiêu làm cho cô ấy thấy đời sống vợ chồng thoải mái và cảm thấy gắn bó với tôi hơn thì tôi lại hoàn toàn ngược lại. “Nguyên tắc” đó đang ngày càng xói mòn tình cảm tôi dành cho vợ, nó là nỗi khổ tâm, sự cắn dứt khi tôi không thể sẻ chia cùng ai và không biết làm sao để thay đổi được nó khi vợ tôi trước sau như một không thay đổi quan điểm của cô ấy.

Đã có lúc tôi nghĩ đến việc chia tay và cô ấy cũng bày tỏ suy nghĩ sẽ tôn trọng quyết định của tôi nếu cảm thấy không thể tiếp tục chung sống với cô ấy được nữa nhưng để có cuộc hôn nhân này, bản thân tôi đã nỗ lực rất nhiều để duy trì được nó. Nhưng nếu “nguyên tắc” này cứ song song với cuộc sống của chúng tôi, tôi không biết mình sẽ còn có thể yêu thương cô ấy được nữa không.