Chán nản vì chồng 'bám váy' mẹ

Nghĩ lại mà buồn, người ta thì lấy được người chồng tốt, biết có trách nhiệm với gia đình, kiếm tiền và lo toan mọi việc trong nhà. Đằng này...

Chồng mình đã lười lại còn suốt ngày bám váy mẹ, cái gì cũng mẹ là nhất. Sống riêng thì không sao, sống trong nhà chồng như vậy cảm thấy thật sự mệt mỏi và ức chế.

Ngày lấy chồng, thấy anh hiền lành, có vẻ hơi nhát nhát, tôi đã mừng thầm trong bụng vì như vậy lại dễ quản chồng. Ít ra chồng cũng không phải là hạng ga lăng quá, thích tụ tập ăn chơi quá thì mình cũng bớt mệt cái thân. Cưới nhau, ai cũng khen chồng tôi hiền lành, tử tế. Nhiều người còn bảo, tôi tốt số lấy được người chồng hiền, sau này tha hồ mà cai quản.

Tôi thấy cũng đúng, vì từ ngày yêu nhau, anh chẳng mấy khi bắt nạt tôi, to tiếng với tôi, tôi nói cái gì anh cũng chiều theo ý. Đó là điều tôi cảm thấy có chút hài lòng. Chồng như vậy âu thì cũng dễ cho mình về sau. Nếu muốn một người chồng vừa ga lăng, vừa phong độ lại nhanh mồm, nhanh miệng, kiếm tiền giỏi thì ắt phải âu lo, phải sống phấp phỏm vì sau này ra ngoài, chồng sẽ có nhiều người thích. Thôi thì tôi bằng lòng chọn anh làm chồng, chỉ mong sau này cuộc sống dễ dàng hơn.

 

Chán nhất là chồng, sống ở nhà mình có vợ có con rồi mà anh vẫn như trẻ con, chẳng có tí tính tự quyết nào, cái gì cũng chỉ nghe lời mẹ. (ảnh minh họa)

Về làm dâu, sống chung nhà chồng, tôi đã cố gắng tiết chế bản thân. Tôi sống rất đúng mực, lúc nào cũng nghe lời mẹ chồng, một dạ hai vâng. Tôi không muốn làm hỏng mối quan hệ mẹ chồng, nàng dâu và cũng không muốn bị người khác dị nghị này nọ. Mẹ chồng tôi cũng không phải là người dễ tính nên tìm cách sống khéo léo với mẹ thật chẳng dễ chút nào.

Chán nhất là chồng, sống ở nhà mình có vợ có con rồi mà anh vẫn như trẻ con, chẳng có tí tính tự quyết nào, cái gì cũng chỉ nghe lời mẹ. Nghe nói, ngày nhỏ, anh đã được mẹ cưng chiều, cái gì cũng mẹ mẹ… nên bây giờ, dù đã lớn anh cũng vẫn cái thái độ cũ, lúc nào cũng mẹ, không ai bằng mẹ, mẹ là nhất, vợ chỉ là nhì, là ba.

Nhiều khi vợ chồng có việc riêng, muốn bàn với chồng này nọ chồng cũng bảo xuống hỏi mẹ. Nếu mà mua cái gì về, mẹ không đồng ý thì anh nhất định đi đổi cái khác hoặc là không mua nữa. Nhớ có lần, sắm cái tivi trên phòng riêng của hai vợ chồng, mẹ chê là xấu, màn hình rộng quá không hợp phòng nhỏ, anh cũng đi lấy cái nhỏ hơn. Trong khi, tiền thì đã trả hết rồi, giờ lại đổi cá khác, đòi lại vài đồng cũng không thích.

 

Mọi chuyện trong nhà, tôi có hỏi chồng thì chồng đều trả lời một câu giống nhau ‘em hỏi mẹ đi’ làm tôi tức chết. (ảnh minh họa)

Đi làm, bảo đưa tiền lương cho vợ nhưng chồng nhất định không, bảo đưa cho mẹ, mẹ biết giữ, vợ chồng trẻ tiêu không biết tiết kiệm. Thật ra, là do mẹ xúi giục anh làm như vậy, tôi chẳng lạ gì. Nhưng mà tôi chấp nhận chuyện này, vì không chấp nhận không được, nói bao nhiêu lần toàn cãi nhau. Mà cãi nhau to cả nhà nghe được không hay ho gì.

Mọi chuyện trong nhà, tôi có hỏi chồng thì chồng đều trả lời một câu giống nhau ‘em hỏi mẹ đi’ làm tôi tức chết. Nhiều lần như vậy, tôi bực mình chẳng làm nữa, chồng thích làm thì làm. Hoặc không thì tôi cũng tự quyết, tôi không hỏi ý kiến ai hết. Vì thế mà tình cảm vợ chồng tôi có sứt mẻ, mẹ chồng cũng bảo tôi độc đoán, làm con dâu mà không hiểu lễ nghĩa làm dâu.

Chồng coi mẹ là nhất thật, hơn cả ông trời. Mẹ nói gì chồng làm theo đó. Có khi vợ nhờ việc chở vợ đi khám thai mà mẹ bảo muốn chồng chở đi chợ thì chồng cũng bằng lòng với mẹ mà quên lời hứa với vợ. Mẹ muốn gì chồng làm theo như thế. Chồng đưa mẹ đi chơi, đi du lịch khắp nơi chỉ cần là mẹ muốn, tiền thì đâu có nhiều nhưng chồng cứ phung phí ra vậy.

 

Nói không điêu chứ ăn cái gì, ngủ ở đâu chắc anh cũng nghe lời mẹ. (ảnh minh họa)

Tôi bực mình, những tháng chồng lĩnh lương, tôi đều đòi đưa hết tiền cho tôi. Tôi cũng không đả động gì chuyện đó với mẹ. Tính tôi không thích lằng nhằng chuyện tiền nong rồi sau này lại khó khăn chuyện mẹ chồng con dâu. Nhưng mẹ nào hiểu, vì con trai mẹ lúc nào cũng bênh vực mẹ mình, đâu nói được câu nào tốt với con dâu. Tôi tức chồng lắm mà có làm được gì anh đâu. Anh chỉ nghe mẹ chẳng lẽ lại cãi nhau suốt ngày.

Nói không điêu chứ ăn cái gì, ngủ ở đâu chắc anh cũng nghe lời mẹ. Tôi muốn về quê ngoại, mẹ anh bảo không muốn cháu chắt đi xa mà mấy khi tôi về đâu, là anh cũng lập tức thay đổi ý kiến ngay. Không bao giờ chồng có lập trường bênh vực vợ một lần. Thế mới lạ. Nghĩ mà chán chồng, chán đến tận cổ luôn ấy.

Sống với người chồng mà cái gì cũng không tự quyết, chỉ thích nghe lời mẹ, vợ nói cũng không cho vợ quyết thì tôi thật sự không chịu nổi. Mình là gia đình riêng, tiền mình làm được, làm sao lại phải cam chịu số phận như thế. Chồng gì mà không hiểu chuyện, sống thế này thì nay mai là chia tay nhau chứ tôi chẳng thể nào chấp nhận được người chồng như thế… Nếu là các bạn, có ông chồng như vậy, các bạn có chịu được không?