Ngày về ra mắt gia đình em, tôi không ngờ em lại là con nhà giàu có như vậy. Trước đây tôi luôn nghĩ, sự giản dị của em đã cho thấy, em chỉ là con cái của một gia đình bình thường. Em ít kể về bố mẹ, công việc của bố mẹ em cũng khá là bình thường. Em cũng không hay khoe khoang gì cả, phương tiện xe cộ cũng rất chi là giản dị, chẳng thấy sang trọng giống những người giàu có. Nên ngày về, tôi vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy bộ cơ ngơi đồ sộ, nhìn đến là mê, giống như biệt thự vườn. Bố mẹ em còn trẻ, nhìn sang trọng, ăn nói dễ chịu, nhẹ nhàng, vồn vã mời tôi vào nhà.
Bữa cơm hôm đó, tôi hơi căng thẳng. Tôi nghĩ đến việc mình giống như chàng nghèo, đang yêu một cô tiểu thư con nhà giàu. Nhìn cách bố mẹ em đối đãi với con cái, tôi thật sự ngạc nhiên. Bố mẹ em làm gì, tôi cũng không dám hỏi tỉ mỉ nhưng nghe nói, các anh chị của em thành đạt lắm, họ ra ngoài, đi làm, người ở nước ngoài, người làm giám đốc nên gia đình em khá là giàu có.
Em, một cô gái trong sáng, hiền dịu, nhìn rất thông minh. Ngày đầu gặp em, tôi đã ấn tượng vô cùng. Em không quá xinh cũng không phải là người con gái sành điệu nhưng cái gu của tôi là vậy, tôi thích những cô gái trong sáng như em, thích những cô gái bình dị như thế. Nên chính tôi là người chủ động xin số điện thoại, tiếp xúc với em, nói chuyện với em.
Em vốn là người sống rất nội tâm nên chỉ một việc nhỏ cũng làm cho em khóc. Tôi càng thương em nhiều hơn. (ảnh minh họa)
Thời gian đầu được gặp và nói chuyện, tôi cảm thấy vui vô cùng. Tôi tin là tôi rất hợp với em, ngay từ cách nói năng và cách pha trò. Em khiến tôi có cảm giác an tâm vô cùng. Chúng tôi trở thành đôi bạn tri kỉ, ngày ngày đi chơi với nhau, quan tâm nhau, lo lắng cho nhau. Tình bạn ấy lâu dần thành tình yêu lúc nào không hay.
Em vốn là người sống rất nội tâm nên chỉ một việc nhỏ cũng làm cho em khóc. Tôi càng thương em nhiều hơn. Tôi tỏ tình với em trong một buổi tối rất lãng mạn, đầy nến và hoa. Tôi muốn em được hạnh phúc vì có được tình yêu của tôi, tôi muốn em tự hào về tôi.
Chúng tôi trở thành một cặp đôi như vậy. Tình yêu trong sáng của chúng tôi cứ trôi đi như thế, chỉ là những ngày tháng quan tâm, lo lắng cho nhau. Tôi và em ít tìm hiểu về gia đình, thi thoảng có hỏi han chút ít chứ không tìm hiểu sâu, sợ lại dò la tin tức, hoàn cảnh của nhau nên tôi không thích.
Yêu nhau gần 2 năm, tôi và em chưa về ra mắt gia đình dù tình cảm của chúng tôi đã rất thắm thiết. Chúng tôi hiểu nhau, chia sẻ với nhau mọi ngọt bùi, còn gì để không thể gắn bó nữa. Những ngày đó, khi công việc của hai đứa đã ổn, tôi và em quyết định chuyện trọng đại, tiến tới hôn nhân. Tình yêu của hai đứa đã chín muồi, đã đủ để kết hôn. Cả tôi và em đều háo hức cho ngày đầu ra mắt.
Tôi buồn vì quyết định đó, em cũng mong muốn như vậy nhưng trước giờ em chưa từng nói với tôi. (ảnh minh họa)
Bố mẹ tôi luôn nhắc, yêu con cái nhà người ta thì phải tìm hiểu rõ ràng gia cảnh này kia. Bố mẹ nhắc tôi phải biết rõ hoàn cảnh nhà em, bố mẹ em làm gì, công việc có ổn không, rồi gia đình em ra sao, những người trong gia đình tình cảm thế nào. Nghe mẹ nói, tôi cũng có chút băn khoăn vì đúng là trước giờ, tôi chẳng mấy khi hỏi về gia đình em.
Hôm đó, tôi đã choáng váng trước dinh cơ nhà em, thật đẹp và sang trọng. Một chàng trai vốn rất tự tin như tôi đã cảm thấy lép vế trước gia đình em, thấy mình bé nhỏ, thấp kém so với em. Em giàu có, em có một gia đình bề thế, bố mẹ thì quý phái, vậy mà tôi cứ ngỡ, nhà tôi hơn em nhiều. Có lúc tôi còn ích kỉ, em yêu được tôi là quá may mắn vì gia đình tôi có điều kiện, biết đâu bố mẹ tôi sẽ góp tiền cho chúng tôi mua được nhà ở thành phố.
Bây giờ thì mọi thứ đã khác. Mẹ em bảo tôi nếu cưới con gái mẹ, hãy về đó ở rể, gia đình giờ không có ai, chỉ có bố mẹ em thôi. Tôi muốn làm công việc gì, về tỉnh, bố mẹ em đều lo cho được nhưng bố mẹ không muốn con gái tha hương, không muốn con gái có nhà rộng lại không ở, đi ở nơi chật chội. Bố mẹ em nhất định muốn tôi ở rể là vậy…
Tôi buồn vì quyết định đó, em cũng mong muốn như vậy nhưng trước giờ em chưa từng nói với tôi. Bây giờ thì em khuyên tôi, động viên và năn nỉ tôi, xin tôi ở rể nhà em. Em bảo, em không muốn xa bố mẹ, muốn ở gần bố mẹ, phụng dưỡng các cụ khi tuổi già. Em bảo, nhà tôi có mấy anh em trai nên em nghĩ tôi không cần quá lo lắng. Trách nhiệm với gia đình tôi, em vẫn sẽ chu toàn.
Tôi không đồng ý, em cũng không đồng ý lên thành phố sống. Tình yêu mấy năm bỗng thay đổi, tan như mây khói. Tôi bảo, nếu không thì sẽ chia tay, tôi nhất định không ở rể. (ảnh minh họa)
Nói về chuyện này với bạn bè, họ bảo tôi không nên ở rể. Nhà người ta giàu, tôi sống ở đó sẽ cảm thấy bức bối, khó chịu, cảm giác ăn bám, bám váy vợ, thấy hèn. Tôi nghĩ cũng đúng. Nam tử hán, chưa ra ngoài làm sao biết mình không thể làm được việc lớn. Tôi vốn muốn tụ tập ở thành phố, bây giờ lại về quê sống, xin việc ở quê vợ thì khác gì tù…
Tôi không đồng ý, em cũng không đồng ý lên thành phố sống. Tình yêu mấy năm bỗng thay đổi, tan như mây khói. Tôi bảo, nếu không thì sẽ chia tay, tôi nhất định không ở rể.
Bây giờ, tôi còn tự ti vì nhà em quá giàu, tôi ở đó càng bị hàng xóm dị nghị là bám vào nhà vợ, sĩ diện đàn ông không cho phép tôi làm điều đó. Tôi thật sự quá đau khổ vì suy nghĩ sẽ chia tay em. Tôi phải làm sao đây? Sao lại cứ bắt tôi ở rể, tôi là đàn ông cơ mà!