Bắt “gian phu dâm phụ” tại trận?
Theo đơn kiện, ngày 22/6/2012, bà Du có ghé nhà trọ Yên Bình ở ấp Bình Thành, Bình Phú, TP.Bến Tre để nghỉ mệt chờ người bạn thăm bệnh ở Mỏ Cày thì bị bà Hin đến gây sự làm nhục, nói xấu, cho rằng ăn ở với chồng của bà Hin và bị bắt quả tang tại trận ở nhà nghỉ trên. Bà Hin nói chuyện không thành có, nguyên đơn không thể chịu nổi, đã nhờ chính quyền địa phương giải quyết. Bị đơn không chịu sửa đổi, vẫn bịa đặt rêu rao.
“Những lời lẽ thiếu căn cứ vào bà Hin đã mất danh dự của một người phụ nữ đang sống yên ổn hạnh phúc bên chồng con, xác phạm lòng tự trọng và nhân phẩm của tôi. Cũng từ đó, căn bệnh huyết áp của tôi ngày một tăng hơn”, nguyên đơn viết. Nguyên đơn yêu cầu Toà buộc bà Hin phải bồi thường thiệt hại do tổn thất tinh thần là 3 triệu đồng, tiền mất thu nhập do mất thời gian đi lại từ nhà đến Toà là 7 triệu, yêu cầu bà Hin phải công khai xin lỗi.
Nguyên đơn còn viết: “tui không có làm việc gì để tạo thu nhập, hàng tháng thằng con ở nước ngoài gửi tiền về mỗi tháng 4 triệu. Nhưng từ lúc tui bị nói xấu, thằng con nghe được, hiểu nhầm nên giận, từ đó không gửi tiền cho tui nữa”.
Mời bị đơn đến làm việc, bà Hin cho rằng, vào khoảng thời gian trên, nguyên đơn nhắn tin cho chồng mình (49 tuổi): “Em đi trước nha anh”. Chồng bà đọc tin nhắn xong, lập tức xoá mất, vào thay đồ, nói: “Anh đi châm cứu”. “Tui nghi ngờ ổng với bà Du có quan hệ bất minh từ trước nên mới nhờ hai người khác theo dõi. Lúc đó bà Du đã đến nhà nghỉ mướn phòng số 11. Chồng tui cũng vô nhà nghỉ này lúc 8h30”. Bị đơn nói, “Tui đến nhà nghỉ trên lúc 9h. Đứng trước cửa phòng thử điện thoại cho ổng: “Châm cứu xong chưa anh?” thì ổng nói: “Còn đang uống nước”. Tôi đứng đợi khoảng mười phút thì ổng mở cửa phòng dẫn xe ra. Tui kéo xe lại, ổng bỏ chạy để lại chiếc xe BKS 53U6 – 8113. Cũng từ đó ổng giận, bỏ về quê ổng luôn cho đến nay”.
Nhân chứng: “Bà Hin có xúc phạm”
Trong khi hoà giải tại địa phương, bà Du cho rằng Hin đe doạ: “Nhận đầu xuống hầm cầu”. Bị đơn phản bác: “Tui không hề nói thế. Lúc đó bà chỉ nói: “Tự mình đánh mất danh dự uy tín mình xuống hầm cầu, đi ra đường phải mua hai thước vải đội đầu””.
Bị đơn cũng phân trần, sau khi sự việc xảy ra, bà có đến nhà mời chồng “tình địch” đến hoà giải với nội dung: Bà rình ở nhà nghỉ, thấy chồng của bà trong phòng 11 ra và “người còn lại trong trong phòng chắc là Du”. Nhân đây bà Hin phải tố, yêu cầu nguyên đơn bồi thường thiệt hại do vì vụ kiện mà bà phải đi tới đi lui tốn kém, phải nghỉ bán hàng, mất thu nhập, tinh thần bị sa sút, không thể buôn bán tốt, doanh thu giảm, “tổng thiệt hại” tính chung là 5 triệu. Đồng thời bà cũng yêu cầu nguyên đơn công khai xin lỗi mình.
Chị ruột của nguyên đơn khai, thời điểm trên, bà ở nhà, nghe bà Hin nói: “bữa nay tôi đi chợ thì bắt được bà Du lấy chồng tôi ở nhà nghỉ Yên Bình”. Sau đó nhân chứng này có lên nhà nghỉ trên điều tra, bà chủ nhà nghỉ nói chỉ có mình nguyên đơn thuê phòng.
Con của nguyên đơn nói, thời điểm trên bà Hin có đến nhà, rêu rao với anh là “mang tiền đến nhà nghỉ Yên Bình để chuộc má về”. “Bà Hin nói má tui lấy chồng của bả, bị bả bắt gặp ở nhà nghỉ. Bà Hin có chửi má tui là “con…””, anh này thuật lại.
Chồng bị đơn nói rằng giữa ông và bà Du chỉ là hàng xóm láng giềng. Ông và bà Du không có quan hệ gì phức tạp. Trước đó ông thường bỏ về quê sống là do bà vợ quá ghen khiến ông không thể chịu nổi. “Vào ngày 26/6/2012, tôi đi châm cứu ở bệnh viện y học dân tộc kinh. Khi đến trước cửa nhà nghỉ Yên Bình, thấy hai người làm công của nhà vợ tôi chạy ra chặn xe lại, rút lấy chìa khoá. Thấy vợ đứng ở đằng xa gọi điện, tôi biết chắc là hai người này đi chung, đoán cái kiểu đó là chỉ đi bắt ghen hay nghi ngờ gì đó mà theo dõi. Tôi sợ nếu còn ở lại thì vợ sẽ làm lớn chuyện nên tôi bỏ xe lại, bắt xe ôm về thẳng ở dưới quê. Bà vợ tôi tính tình quá ghen, sợ bà ta sẽ làm rối om lên, bà con xóm giếng hiểu lầm này nọ, tôi về quê ở là vậy. Tôi không biết chuyện gì giữa vợ tôi và bà Du nên không tham gia vụ kiện”, người này nói.
Sơ thẩm bác, phúc thẩm buộc công khai xin lỗi
Xử sơ thẩm, TAND huyện Giồng Trôm đã bác toàn bộ yêu cầu của hai bên. Toà cho rằng đã có thông báo về việc giao nộp chứng cứ nhưng cả hai đều không có chứng cứ gì để chứng minh cho yêu cầu của mình.
Về nguyên đơn, từ đó đến nay bà không bị thiệt hại gì ngoài việc đứa con không gửi tiền về. Việc bà yêu cầu các chi phí thiệt hại về tinh thần và tiền mặt thu nhập trong thời gian đi lại là không ổn, bởi đây là chi phí của riêng cá nhân để thực hiện quyền công dân đến yêu cầu Toà bảo vệ lợi ích hợp pháp của chính mình. Về căn bệnh cao huyết áp, bà đã có từ trước chứ không phải sau khi sự việc xảy ra mới phát. Cũng qua xác minh tại địa phương, được biết bà Du vẫn sống chung với chồng. Bà cho rằng bị chồng đánh là không đúng vì ông này bị tai biến liệt nửa người, không thể đánh ai. Bà vẫn sống, quan hệ tốt đẹp với hàng xóm, không bị ai xa lánh.
Về lời khai từ những người làm chứng do bà gọi đến tham gia phiên toà. Xét về mối quan hệ, những người này đều là thân thích của bà nên những lời khai không được đảm bảo khách quan. Từ những nhận định trên, Toà bác yêu cầu của nguyên đơn.
Đối với yêu cầu của nguyên đơn buộc bà Hin phải công khai xin lỗi, do đây không phải là tranh chấp dân sự nên không thuộc thẩm quyền giải quyết của Toà. Toà đình chỉ xét xử theo Điều 25 Bộ luật TTDS.
Với bị đơn, phản tố cho rằng cũng bị tổn thất tinh thần nên yêu cầu bà Du bồi thường. Tuy nhiên bà thừa nhận vợ chồng bà không cự cãi gì. Chồng bà thừa nhận không về nhà là do bà quá ghen, ông không thể sống chung. Yêu cầu của bà Hin không được chấp nhận.
Trong phiên phúc thẩm, HĐXX đã ra phán quyết khác.
Theo cấp phúc thẩm, biên bản xác nhận của công xã ghi bị đơn thừa nhận sau khi sự việc xảy ra, bà có nói với con trai và chị ruột nguyên đơn việc “bắt gặp chồng tui với bà Du mướn chung phòng trọ tại nhà nghỉ". Lời bịa đặt này đã làm uy tín, danh dự, nhân phẩm của nguyên đơn bị xâm phạm. Tuy nhiên thiệt hại về mặt vật chất thì nguyên đơn không có chứng cứ chứng minh về thiệt hại nên không xem xét. Về uy tín, danh dự, nhân phẩm của bà Du ít nhiều bị xâm phạm từ sự việc trên. Toà chấp nhận một phần yêu cầu của nguyên đơn, buộc bị đơn phải công khai xin lỗi tại tổ nhân dân tự quản nơi nguyên đơn cư trú.